Đồng nghiệp liên tiếp nhìn sang, trước kia không phát hiện ra tên nhóc này đẹp mắt như vậy, làm sao đi ra ngoài một chuyến...rõ ràng là không có chỗ nào thay đổi, nhưng có gì đó lại không giống.
Lẽ nào đây chính là ma lực của tình yêu?
Ninh Trường Thanh đã sớm phát hiện ra đồng nghiệp nhìn cậu, cũng không để ý nói: "Giám đốc chưa trở lại sao?"
Đồng nghiệp gật đầu: "Chi nhánh xảy ra chút chuyện, giám đốc đi xử lý, đoán chừng một lúc nữa mới về, có chuyện gì sao?" Đồng nghiệp là một tên nhóc trẻ tuổi hai bảy hai tám tuổi, dù sao mọi người đều biết ngài Đoàn kia theo đuổi Tiểu Ninh lâu như vậy, ngài Đoàn có tiền như vậy, nếu Tiểu Ninh đi cùng anh ta, còn làm người phục vụ làm gì?"
Ninh Trường Thanh ừ một tiếng cũng không nói gì khác, cậu dự định từ chức.
Cậu gài bẫy Đoạn Hạo một lần, chắc chắn Đoạn Hạo sẽ không tha cho cậu, cậu cũng không có ý định liên lụy nhà hàng, cho nên quyết định từ chức.
Hơn nữa, đời thứ nhất vì kiếm tiền đóng học phí, phí sinh hoạt nên đã tới đây làm, bây giờ tuy cậu vẫn cần kiếm tiền, nhưng lại có thể làm công việc khác.
Giám đốc trở lại rất nhanh, bởi vì hôm nay nhà hàng bận rộn chưa kịp lên mạng, cũng không biết chuyện của Ninh Trường Thanh.
Nghe thấy Ninh Trường Thanh muốn từ chức, mặc dù hơi khó, nhưng cũng hiểu cho cậu: "Có phải là muốn đi học không? Đến hôm nay cậu làm ở đây vừa tròn một tháng, ngày hôm nay kết thúc công việc, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho cậu."
Nếu là trước kia khẳng định giám đốc sẽ không đồng ý, muốn từ chức phải xin nghỉ trước nửa tháng, nhưng vừa lúc mấy hôm nay chi nhánh xảy ra chuyện, làm ăn bị ảnh hưởng, chi nhánh có hai người phục vụ đến, vừa khéo có thể giúp đỡ.
Ninh Trường Thanh không nghĩ tới quản lý tốt như vậy, vừa muốn nói gì thì đột nhiên bên ngoài có người ngạc nhiên hô một tiếng, lộn xộn hết cả lên.
Giám đốc sợ nhà hàng gặp chuyện không may, nhanh chóng đi ra bên ngoài nhìn, vừa nhìn lại càng sợ hết hồn, vẻ mặt quản lý cũng thay đổi, lập tức xông vào căn hộ bên cạnh nhà hàng.
Hôm nay là chủ nhật, nhưng vợ anh ta ra khỏi nhà, bình thường một tháng anh ta chỉ có thể nghỉ ngơi hai ngày, cho nên bất đắc dĩ mới bế con mang đi làm, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc nhà hàng, cho nên dứt khoát mang con đặt ở căn hộ bên cạnh nhân viên nhà hàng thuê, để con ngủ ở bên trong.
Kết quả, có lẽ đứa con tỉnh dậy không tìm thấy ba, cũng không biết sao lại có thể leo lên bệ cửa sổ.
Bên ngoài có người nhìn thấy một cảnh như vậy đều bị dọa sợ, một tiếng kêu đưa tới rất nhiều người nhìn.
Ninh Trường Thanh theo giám đốc chạy ra, cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy đứa con của giám đốc đang ở trên cửa sổ nhà trọ tầng bốn bên cạnh, đang lảo đảo sắp ngã, còn toét miệng cười đưa cánh tay nhỏ bé ra.
Mọi người sợ hãi hô một tiếng, cũng không biết có phải tiếng này hù đứa trẻ hay không, cơ thể đứa trẻ lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống.
Cũng may cuối cùng sợ bóng sợ gió một hồi, bàn tay bé nhỏ của đứa bé nắm lại song sắt, chỉ là nửa người sắp rơi xuống.
Giám đốc chạy vội lên tầng, sợ là không kịp.
Ninh Trường Thanh nhìn đứa trẻ, đột nhiên nhìn ban công tầng một, đẩy người xem náo nhiệt ra, nhảy lên, dường như không tốn chút sức lực nào, chân đạp lên tường, nhảy lên ban công tầng hai.