Duy Ngã Độc Tiên

Chương 59

Chương 59: Cảm Tình Bị Từ Chối. (Thượng)
Thiên Cầm quay đầu cười, nụ cười giống như trăm hoa đua nở làm rung động tâm can Hải Long.

“Ta chỉ muốn nói cho cậu biết, sư tử vồ thỏ trước nay vẫn luôn dùng hết toàn lực. Không để mình phải tiếc nuối.”

Nói xong câu đó, cô xoay thân hình, thướt tha theo lối cũ mà đi xuống. Hải Long đứng bất động, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, vội lớn tiếng kêu lên:

“Thiên Cầm, cô chờ một chút.”

Thiền Cầm dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, hờ hững nói:

“Còn chuyện gì nữa?”

Hải Long trầm ngâm một chút, trong mắt toát ra vẻ kiên định, nói:

“Nếu ta là người chiến thắng cuối cùng ở lần đại hội này, cô có thể khảy cho riêng ta một bản được không? Chỉ một mình ta thôi.”

Thân thể mềm mại kia chấn động, Thiên Cầm cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh trăng xuyên qua qua đỉnh Tiên Chiếu Sơn rọi vào người cô lập lòe, khiến cô dường như trở nên xuất trần thoát tục.

“Được không?”

Hải Long lại hỏi tiếp. Thiên Cầm thở sâu, nhẹ nhàng gật đầu, hào quang nhu hòa sáng lên, và thân ảnh duyên dáng đó liền biến mất trong màn đêm.

“Ta nên sớm nghĩ ra. Thì ra người kia chính là ngươi.”

Một thanh âm mà Hải Long rất quen thuộc vang lên, hắn ngạc nhiên quay đầu lại, thì không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn đã xuất hiện một người, mà trước đó hắn không hề hay biết gì. Mùi thơm nhàn nhạt vừa truyền đến mũi, Hải Long liền thất thanh nói:

“Tiên nữ tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây.”

Người xuất hiện bất giờ này, đúng là Phiêu Miểu đạo tôn.

Lúc này trong ánh mắt của Phiêu Miểu đạo tôn có một tia sầu bi nhàn nhạt, nàng liếc mắt nhìn Hải Long một cái, nói:

“Thì ra người kia chính là ngươi. Ài, nàng đã vì ngươi mà trả cái giá quá đắt.”

Hải Long gãi gãi đầu, nói:

“Tiên nữ tỷ tỷ, người nói đây là có ý gì, ta nghe thế nào cũng không hiểu.”

Phiêu Miểu đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:

“Thiên Cầm quen với ngươi à. Nàng là ái đồ của cốc chủ Bạch Hạc chân nhân Thiên Huệ Cốc. Trong hàng thế hệ trẻ các ngươi, là một đệ tử nổi tiếng. Cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho đại hội tân nhân lần này. Tám trăm năm trước, bởi vì một sự kiện, mà Thiên Huệ Cốc cùng Vấn Thiên Lưu như nước với lửa bất dung. Mà chuyện này chính là do Thiên Cầm khởi xướng. Ta nghĩ, hẳn là chuyện này có quan hệ với ngươi.”

Hải Long chấn động toàn thân, nhất thời nhớ tới chuyện lúc trước ở Thông Uyển thành, tên da^ʍ tặc làm cho mình suýt bị mang tiếng nhất thời hiện lên trước mắt. Lúc đó, Thiên Cầm hủy nhục thể hắn, còn mình, mình lại diệt luôn nguyên thần của hắn, khiến cho trọn đời không được siêu thoát. Sau khi rời khỏi Thông Uyển thành, mình đã sớm quên chuyện này, bây giờ Phiêu Miểu đạo tôn nhắc tới mới cảm thấy có điều không ổn.

“Tiên nữ tỷ tỷ, ý của người muốn nói, là Vấn Thiên Lưu cùng Thiên Huệ Cốc vì chuyện này mà trở mặt với nhau sao? Toàn bộ là do ta, do ta trong lúc nóng giận, đã đem đạo thai tên da^ʍ tặc kia tiêu diệt.”

Phiêu Miểu đạo tôn liếc Hải Long một cái, nói:

“Đâu chỉ đơn giản như ngươi nghĩ. Tên đệ tử mà các ngươi gϊếŧ chết chính là con của nhị tông chủ Vấn Thiên Lưu Hình Thiên chân nhân và Viên Nguyệt Lưu Huyền Vũ chân nhân, đây là đứa con trai độc nhất của bọn họ, tất nhiên thập phần yêu thương. Sau khi nhi tử của bọn họ chết đi, bằng vào pháp lực dẫn dắt, bọn họ tự nhiên là phát giác ra chuyện này do Thiên Huệ Cốc cùng Liên Vân Tông chúng ta gây ra. Hình Thiên và Huyền Vũ đã dẫn rất nhiều đệ tử đến Thiên Huệ Cốc khởi binh hỏi tội, thế nhưng nha đầu Thiên Cầm này lại một mình gánh chịu, một mực cho rằng chính mình đã gϊếŧ con của Hình Thiên chân nhân. Bởi vì việc này xảy ra có nguyên nhân của nó, nên Thiên Huệ Cốc tự nhiên là sẽ không để Vấn Thiên Lưu, Viên Nguyệt Lưu tùy ý động đến Thiên Cầm. Vì thế đã nhanh chóng lui về bảo vệ. Thiên Huệ Cốc là một địa phương vô cùng thần bí, tuy rằng bọn họ một tông không thể chọi lại lưỡng tông, nhưng khi bọn họ đã lui về tông phái của mình, thì đến cả cao thủ trong Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu tìm cũng không ra. Sau đó, trải qua sự khuyên giải của Liên Vân Tông ta, Phạm Tâm Tông, và Liên Hoa Tông, nên trận chiến này mới tạm lắng xuống. Dù sao thì nhi tử của Hình Thiên chân nhân trước đây cũng đã từng phạm sai lầm. Vì để cho mình mặt mũi, nên bọn họ cũng không làm lớn chuyện. Nhưng có điều, từ đó về sau, Thiên Huệ Cốc trở thành tông phái đối địch của hai người bọn họ, tiểu nhân phân tranh có không ít phát sinh. Nhất là Thiên Cầm, chỉ cần nàng bị bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu hay Viên Nguyệt Lưu phát hiện, tất sẽ phải chịu cảnh công kích hội đồng. Vì không muốn để nàng bị chết oan uổng, Bạch Hạc chân nhân không cho nàng một mình rời cốc nữa bước. Đúng là nhờ nha đầu này gan lì, nên Liên Vân Tông chúng ta mới tránh được phiền toái. Nếu để cho Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu biết hung thủ thật sự là ngươi, e là Liên Vân Tông chúng ta sẽ không yên ổn. Cho nên ta mới nói, nàng đã vì ngươi mà trả cái giá quá đắt là như vậy.”

Nghe Phiêu Miểu đạo tôn nói xong, trong lòng Hải Long rung động thật sâu. Hắn chẳng thể ngờ tới, chẳng qua mới gặp mặt có một lần, mà Thiên Cầm đối đãi với mình như thế. Cô ta đã dùng tánh mạng của mình để bao che cho ta! Món nợ ân tình này ta phải trả lại thế nào? Hải Long thì thào nói:

“Nói như vậy, Thiên Cầm đến Ngũ Chiếu Tiên lần này, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”

Phiêu Miểu đạo tôn nói:

“Tạm thời đến giờ vẫn chưa có gì nguy hiểm, trong hàng đệ tử dự thi các ngươi, tuy rằng Vấn Thiên Lưu và Viên Nguyệt Lưu phái ra không ít cao thủ, nhưng còn chưa có ai có thể uy hϊếp nỗi Thiên Cầm đâu. Mà nơi này còn có cả thủ lãnh thất tông tụ tập, Vấn Thiên Lưu cùng Viên Nguyệt Lưu sao dám manh động. Có điều, chờ khi rời khỏi chỗ này, sẽ rất khó nói.”

Từ nơi đáy mắt Hải Long hiện lên một tia hàn quang, quay đầu bước đi. Phiêu Miểu đạo tôn ngẩn người, thân ảnh chợt lóe, đã chặn trước người Hải Long lại, nói:

“Ngươi muốn đi đâu?”

Hải Long trầm giọng nói:

“Ta đi tìm Vấn Thiên Lưu cùng Viên Nguyệt Lưu nói rõ ràng. Kia chính xác là do ta làm, sao có thể để Thiên Cầm thay ta nhận tội chứ? Ta tuyệt đối không thể để nàng chịu ủy khuất.”

Phiêu Miểu đạo tôn cau mày nói:

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến Liên Vân Tông chúng ta. Nếu ngươi đi thừa nhận việc này, thì sóng gió thật vất vả mới bình ổn lại tiếp tục nổi lên, tuy Liên Vân Tông chúng ta cũng không sợ hai phái Vấn Thiên, Viên Nguyệt, nhưng một khi xung đột xảy ra, tất nhiên sẽ gây tổn hại to lớn cho chính đạo, khi đó, tà đạo chính là bên được lợi. Chẳng lẽ ngươi muốn vì chuyện của mình mà mang đến nguy cơ cho toàn bộ chính đạo sao?”

Hải Long cả giận nói:

“Đối với một nam nhân. Không sai, tuy rằng tu vi của ta không cao, nhưng ta cũng không thể đứng nhìn một cô nương gánh tội thay ta. Cùng lắm, ta cho bọn Vấn Thiên Lưu gϊếŧ ta là xong chuyện. Không để Liên Vân Tông phải bị vạ lây.”

Trong đầu hắn hiện tại chỉ có hình ảnh Thiên Cầm, hắn đột nhiên cảm giác được, lúc nãy khi Thiên Cầm rời đi, hình ảnh đó trông rất là cô độc, lực bất tòng tâm. Hải Long đã hạ quyết tâm, cho dù tan xương nát thịt, cũng không thể để Thiên Cầm bị một chút thương tổn nào. Tuyệt đối không.

Phiêu Miểu đạo tôn thất thần, vào lúc này, Hải Long ở trước mặt nàng có vẻ to lớn, dáng người tràn ngập khí chất đàn ông, khiến cho trong lòng nàng thật sâu rung động. Ánh mắt như phủ một tầng sương mù nhìn Hải Long, nói:

“Ngươi là đệ tử Liên Vân Tông ta, sao bọn ta lại bỏ mặc ngươi được chứ? Ngươi nghĩ thật quá đơn giản. Quả thật, hoàn cảnh hiện tại đúng là không công bằng cho Thiên Cầm. Nhưng, ngươi không nhất thiết phải tự mình đi thừa nhận mọi chuyện mới gọi là bồi thường cho nàng. Ta nghĩ, đây cũng không phải chuyện mà nàng muốn chứng kiến. Nếu ngươi nghĩ muốn đền đáp nàng, thì sao không đạt giải quán quân trong lần đại hội tân nhân này, sau đó đem tiên khí tặng cho nàng chứ? Cũng không uổng công nàng bao che cho ngươi. Có thêm một kiện tiên khí bảo hộ, đối với sự an toàn của nàng sẽ đảm bảo hơn.”

Hải Long ngây ra một lúc, nhiệt huyết đang sôi sục trong cơ thể bổng hạ xuống, tỉnh táo lại nói:

“Nhưng, ta nghĩ nếu giành được tiên khí sẽ đem tặng cho tỷ mà!”

Thân thể mềm mại của Phiêu Miểu đạo tôn kịch chấn,

“Cái gì? Ngươi, ngươi…”

Một người đạt tới tu vi Đấu Chuyển sơ kỳ như nàng, vậy mà vào lúc này lại nói không ra lời, trên mặt khả ái hiện lên hai luồng hồng vân, giống như là một cô thiếu nữ đang cúi đầu thẹn thùng. Đến cả Hải Long cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng tim nàng đang đập kịch liệt. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra Phiêu Miểu đạo tôn đối với mình cũng có cảm giác vi diệu.

Sau một hồi, hai người đều không nói ra lời, cứ đứng yên lặng như vậy rất lâu. Thật lâu sau, Hải Long có chút không yên nói:

“Thật xin lỗi, tiên nữ tỷ tỷ, ta đã vô tình khinh nhờn sự thánh khiết của tỷ. Nhưng mà, ta chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi. Ta thừa nhận, ta thật sự thích tỷ. Trong tất cả các cô gái mà ta biết, chỉ có tỷ mới gây cho ta xúc động. Cho dù tuổi của tỷ so với ta lớn hơn rất nhiều, ta cũng không màng, ở trong lòng ta, tỷ vĩnh viễn có địa vị cao nhất. Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ, tỷ có thể cho ta một cơ hội không? Ta không đòi hỏi gì khác, chỉ hy vọng, những khi buồn chán tỷ có thể nhớ đến ta.”

Lấy hết dũng khí nói xong lần này, Hải Long giống như là đứa bé đang cúi đầu chờ thẩm phán. Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ có được cảm giác rõ ràng như hôm nay, khoảng cách giữa mình và Phiêu Miểu đạo tôn đã gần như thế. Hắn rõ ràng hiểu được, nếu như hôm nay mình không nói ra những suy nghĩ trong lòng, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội lần nữa.

Phiêu Miểu đạo tôn hơi hơi run rẩy thân thể mềm mại của mình, trong lòng bắt đầu trổi lên các loại tình cảm phức tạp, tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Hải Long, thì trái tim nàng đã bị tên đệ tử này dẫn dắt. Nhưng chính nàng cũng không rõ, rốt cuộc Hải Long có điểm nào hấp dẫn mình. Có điều, không hiểu từ lúc nào, nàng phát hiện ra hình ảnh Hải Long ở trong lòng mình ngày càng rõ ràng. Như mấy hôm trước, sau tám trăm năm gặp lại, trong lòng nàng tràn ngập vui sướиɠ. Còn hôm nay, ngay khi biết Hải Long thua trận, chỉ sợ hắn khổ sở, nên sau đó liền khẩn cấp đi tìm. Chỉ bấy nhiêu loại tình cảm thôi cũng đủ giải thích rất nhiều. Nhưng, nàng thật sự có đủ can đảm chấp nhận Hải Long không? Nàng không biết, thật sự không biết.

Thở sâu, miễn cưỡng kiềm chế nội tâm đang kích động, Phiêu Miểu đạo tôn thấp giọng nói:

“Thật xin lỗi, Hải Long. Chúng ta tuyệt đối không có khả năng. Khác biệt của chúng ta lúc này thật sự là quá lớn. Từ nay về sau, ta hy vọng ngươi có thể quên chuyện hôm nay đi, ta thủy chung vẫn là tổ sư của ngươi, chứ không phải tiên nữ tỷ tỷ gì đó. Chúng ta lại càng không có duyên phận đạo lữ. Ta sẽ không cho ngươi hy vọng gì cả, cái gọi là ‘trường thống không bằng đoản thống’ (đau lâu dài không bằng đau một cái rồi thôi), nha đầu Thiên Cầm kia mới chính là lựa chọn của ngươi.”

Hải Long toàn thân dại ra, tuy rằng đã sớm nghĩ đến kết cục này, nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, tim của hắn như ngừng đập. Hắn cảm giác l*иg ngực của mình đau buốt, đau đến mức tựa hồ không thể hô hấp được, tuy Phiêu Miểu đạo tôn ở ngay trước mặt, nhưng giờ đây lại cảm thấy người con gái thánh lệ vô song này dường như đang rất xa vời. Giữa bọn họ lúc này, có một rào cản không hiểu từ đâu gây trở ngại hết thảy. Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn dị thường,

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiên nữ tỷ tỷ. Hết thảy mọi chuyện đều do ta si tâm vọng tưởng. Ta sao có thể xứng với tỷ được chứ? Tỷ là tiên nữ hạ phàm, còn ta lại là cái gì, ta chẳng qua chỉ là một đệ tử Liên Vân Tông bình thường mà thôi. Tổ sư, ta sai lầm rồi, một sai lầm tệ hại.”

Oa lên một tiếng, Hải Long phun ra một ngụm máu tươi.

Phiêu Miểu đạo tôn trong lòng quặn đau một trận, chộp lấy bả vai Hải Long, muốn chữa thương cho hắn. Hải Long đột nhiên vung mạnh một cái, lạnh lùng nói:

“Đừng chạm vào ta. Ngài là tổ sư của ta.”

Nói xong, lảo đảo thân hình bước theo hướng trở về, trong lúc bị thống khổ bao vây, nên hắn cũng không phát hiện ra, khi Phiêu Miểu đạo tôn cự tuyệt hắn, cũng không có nói câu nào là không thích hắn.

Phiêu Miểu đạo tôn ngây ngốc tại chổ, nhìn thân ảnh Hải Long dần xa, trong lòng nàng sinh ra một tia hối hận. Than nhẹ một tiếng, nói:

“Hải Long, ta cũng không muốn gây thương tổn cho ngươi. Nhưng đây mới là kết thúc tốt đẹp cho cả hai. Ngươi là thái dương mới mọc, còn ta đã là trời chiều sắp độ kiếp.”

Hai hàng thanh lệ chảy xuống mặt, nàng khóc, tu chân đến nay, đây là lần đầu tiên nàng khóc.

……..

Thất Tông tân nhân đại hội ngày hôm sau.

Vẫn là ở bản 3. Hải Long hôm nay lên đài đầu tiên, đối thủ của hắn, là một nữ đệ tử Viên Nguyệt Lưu.

Khinh thường liếc Hải Long một cái, nữ đệ tử kia nói:

“Viên Nguyệt Lưu đệ tử Tuyết Thanh lĩnh giáo.”

Hải Long trong ánh mắt dường như đã mất hồn của mình, lờ đờ nhìn thẳng vào đối phương, hơi giật mình nói:

“Liên Vân Tông môn hạ Thiên Thạch đạo tôn Đạo Vũ.”

Dưới khán đài, vang lên những tiếng ầm ỉ, tự nhiên đều là cổ vũ cho Tuyết Thanh, còn chưa đến lượt mình Dịch Phong Hành la lớn:

“Tuyết Thanh sư muội, dùng Hồng Phấn Yên Chi Viên Nguyệt kiếm đánh bại hắn đi.”

Tuyết Thanh liếc nhẹ qua Dịch Phong Hành một cái, trong ánh mắt mang theo một tia mị ý, hào quang chợt lóe, một thanh phi kiếm bạch sắc xuất hiện trong tay cô, vô số quang ảnh sáng lên, trong khoảnh khắc đã bao phủ thân thể Hải Long.

“Kenggg------, aaaaa“

Trên lôi đài hào quang tiêu tán. Còn Tuyết Thanh thì cả thân hình mềm mại đã ngã xuống dưới đài, máu tươi vấy đỏ vạt áo trước ngực cô, mặt vàng như nghệ, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Hải Long vẫn đứng như cũ, chỉ là trong tay có thêm một cây thiết côn dài hai trượng. Bên dưới lôi đài, phi kiếm bạch sắc đã bị cắt thành hai đoạn, biến thành sắt vụn.

Hải Long toát ra một đạo hung quang trong mắt, trên người tản ra khí phách mãnh liệt, nhàn nhạt hướng về phía khán đài đã im bặt nơi mà bọn đệ tử Viên Nguyệt, Vấn Thiên từ nãy giờ kêu gào, dùng Tiểu Thiết Côn chỉ về hướng đó, chậm rãi nói:

“Ai -----muốn ----- tranh -----phong.”

Ngắn ngủn bốn chữ, tựa hồ đem tất cả ủy khuất cùng bi thương trong lòng hắn phóng thích ra. Kim quang chợt sáng bừng lên, tấp vào khiến ba vị giám sát trưởng lão một trận lạnh run. Hào quang chợt lóe, thân ảnh Hải Long bỗng nhiên biến mất trên lôi đài. Biểu hiện hôm nay của hắn, đã phá vỡ kỷ lục chiến thắng nhanh nhất ngày hôm qua do Thiên Cầm lập nên.

Sau khi Hải Long biến mất, bọn đệ tử Viên Nguyệt Lưu cùng Vấn Thiên Lưu nhất thời ồ lên một mảnh, Hải Long đã khơi dậy phẫn nộ của bọn họ, người tu chân tối kỵ nhất là pháp khí bị hủy, nên bọn họ tràn ngập phẫn nộ trong lòng.