Chương 57: Gặp Lại Thiên Cầm. (Thượng)
Chỉ Thủy đạo tôn cười khúc khích, nói:“Muội như vậy mà mang lòng thù hận người khác sao? Chỉ là nhìn thấy bộ dáng tiểu tử kia, liền nhịn không được nên hù dọa hắn chơi, sư tỷ à! Tỷ cũng quá bất công đó.”
Phiêu Miểu đạo tôn liếc nàng một cái, thần thái kiều mỵ kia làm cho chúng đệ tử đều cúi đầu không dám trực tiếp nhìn,
“Sư muội, muội đừng nói lung tung. Ta chỉ muốn chuyện tốt đẹp mà thôi.”
Chí Vân đạo tôn mỉm cười nói:
“Được rồi, hai người tranh cãi mỗi ngày, không biết mệt sao? Đi thôi, về chỗ của chúng ta.”
Nói xong, dẫn theo tỷ muội Ngọc Hoa xoay người đi về phía sau điện.
Phiêu Miểu đạo tôn đi theo sau Chí Vân đạo tôn, trong lòng nàng thì đang tự hỏi mình, hôm nay mình bị làm sao vậy, tại sao Hải Long vừa xuất hiện lại làm cho tâm tình của mình dao động lớn như vậy. Bất quá, quả thật hắn có nhiều thay đổi, trở nên điềm đạm hơn trước, hơn nữa cũng cao lớn hơn nhiều. Hắn hiện giờ đã không còn là đứa nhỏ như lúc trước…
Hải Long đi theo chúng đệ tử, thất tha thất thiểu không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn thấy Phiêu Miểu đạo tôn, trong lòng hắn dâng lên nổi khát vọng thật lớn. Hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình bị làm sao vậy, tuy rằng Liên Thư, tỷ muội Ngọc Hoa đều rất đẹp, nhưng không ai có thể giống như Phiêu Miểu đạo tôn làm rung động tâm can hắn như vậy. Có điều, hắn cũng hiểu được mình và Phiêu Miểu đạo tôn căn bản là không thể phát sinh ra cái gì. Không nói tới địa vị chênh lệch, riêng về phần tu vi cảnh giới, còn không biết mình phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể đuổi kịp nàng. Chìm trong suy nghĩ miên man, hắn đã theo mọi người đi xuyên qua đại điện, rồi hậu điện, đi đến một cái viện tử lớn. Đây hiển nhiên chính là tịnh xá mà Ngũ Chiếu Tiên chuẩn bị cho Liên Vân Tông. Trong viện có mấy chục phòng ốc, bảy gian chính diện tất nhiên là dành cho bảy bị đạo tôn. Dưới sự an bài của Vô Cơ đạo tôn, Hải Long và Hoằng Trị được phân ở một gian phòng có phần hẻo lánh. Vừa mới dàn xếp đâu vào đấy, nhóm sáu người Hải Long đã được Tiếp Thiên đạo tôn cho gọi tới.
Tiếp Thiên đạo tôn ở tại gian phòng lớn nhất giữa tịnh xá, tiến vào phòng, Hải Long không khỏi hoảng sợ, bởi vì bảy vị đạo tôn tất cả đều tụ tập ở trong này, Tiếp Thiên đạo tôn tọa ở giữa, còn sáu vị đạo tôn thì phân biệt ngồi thành hai hàng hai bên. Bọn Tỷ muội Ngọc Hoa, Đạo Diễn, Đạo Linh, Đạo Viễn năm người đều cung kính đứng ở đó, còn mình là người đến cuối cùng. Vội vàng hướng về phía chúng đạo tôn thi lễ sau đó đứng ở cuối cùng.
Trên người Tiếp Thiên đạo tôn tiên khí lượn lờ, tu vi lão lúc này đã đạt tới Đấu Chuyển trung kỳ, nhiều nhất là mất thêm ngàn năm nữa, lão liền có thể tiến nhập Kiếp Thành chi kỳ. Lão quét mắt qua sáu người bọn Hải Long một cái, ánh mắt thâm thúy kia không khỏi làm cho sáu người hơi chấn động cơ thể, Hải Long biết rõ ràng, chỉ riêng cái nhìn này, đủ để Tiếp Thiên đạo tôn phân định tu vi cảnh giới của người khác ra sao. Quả nhiên, trong lúc Tiếp Thiên đạo tôn đảo mắt qua người hắn, thì trong ánh mắt toát ra một kia kinh ngạc, chợt lóe lên rồi biến mất ngay, lão mỉm cười nói:
“Các ngươi đều là những đệ tử được Thiên Thạch sư đệ chọn ra trong hàng đệ tử đông đảo. Đại hội tân nhân sẽ cử hành trong hai ngày nữa. Tuy rằng đại hội thất tông tân nhân rất quan trọng, nhưng các ngươi cũng không nên tạo áp lực quá lớn cho mình. Chỉ cần bước vào trận đấu phát huy ra hết thực lực chân chính của mình, chỉ vậy thôi là đủ rồi. Lần đại hội này giải quán quân sẽ được trọng thưởng rất hậu, chẳng những được một kiện tiên khí, mà còn có thể được thưởng thêm một phần thưởng ngoài luồng nữa.”
Chúng đệ tử đều ngạc nhiên, bọn họ đương nhiên là biết có thưởng cho tiên khí, nhưng không có nghe nói còn có cái gì thêm vào. Ngọc Hoa ỷ có các vị tổ sư sủng ái, hỏi:
“Tông chủ, rốt cuộc đó là gì vậy?”
Tiếp Thiên đạo tôn mỉm cười nói:
“Lại nói tiếp, phần thưởng này thật sự là có chút xấu hổ. Từ mấy trăm năm trước, thất tông chính đạo chúng ta liên kết lại cùng chống đở tà đạo cho tới nay, bởi vì các tông đệ tử trong lúc thường xuyên tiếp xúc, thế nên đã nảy sinh ra tình cảm. Nhất là các đệ tử tu vi từ năm trăm năm đến một ngàn năm, bọn họ bởi vì tu vi kém cỏi, hơn nữa lại tiếp xúc trong thời gian dài, khó tránh khỏi việc động tâm. Nhưng ngoại trừ Vấn Thiên Lưu cùng Viên Nguyệt Lưu ra, các tông phái còn lại đều không muốn các đệ tử qua lại với nhau, dù sao pháp môn tu luyện cũng bất đồng, nếu kết hợp thành đạo lữ, đối với bọn họ việc tu hành sẽ gặp ảnh hưởng. Bởi vậy từ trước đến nay các tông sư trưởng luôn cấm chế chuyện này. Mà lần đại hội tân nhân này phần thưởng thêm cho giải quán quân chính là, nếu quán quân nguyện ý, có thể hướng đến một đệ tử bất kỳ trong thất tông mà cầu thân, dưới tình huống đối phương đồng ý, sư trưởng sẽ không được ngăn cản. Phải thành toàn cho bọn họ.”
Hải Long ngây ra, Ngọc Hoa cũng ngây ra, sáu người bọn họ đều thất thần, tuy rằng nãy giờ có suy đoán rất nhiều, nhưng không một ai trong bọn họ có thể nghĩ đến, phần thưởng thêm vào là như thế. Ngọc Hoa liếc mắt qua Hải Long một cái, thấp giọng nói:
“Tông chủ, vì cớ gì mà có phần thưởng thêm này!”
Tiếp Thiên đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:
“Vốn ta không đồng ý, Phạm Tâm Tông, Liên Hoa Tông hai vị tông chủ cũng không đồng ý, nhưng bốn tông kia lại tán thành ý kiến, bốn so với ba, cuối cùng thông qua quyết định này. Lý do của bọn họ rất đơn giản. Sau khi cho vào phần thưởng thêm này, thì có thể tạo hưng phấn cho các đệ tử, dù sao ái lực cũng rất mạnh đại. Có khi làm cho người ta có thể phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm năng lực. Lại nói tiếp, bọn ta cũng không biết thêm vào phần thưởng này rốt cược sẽ cho ra tác dụng gì. Nhưng lần đại hội này chắc chắn càng thêm kịch liệt. Cho nên, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Pháp thuật không có mắt, các ngươi đều là đệ tử tinh nhuệ của Liên Vân Tông ta, khi nhập trận, nhất định phải cam đoan an toàn là trên hết, không nên nông nỗi cầu thắng. Đồng thời, mặc dù là tỷ thí, nhưng đều là người chính đạo, nên các ngươi ra tay cũng không được quá nặng. Đúng rồi, còn một chuyện, vì hạn chế phần thưởng thêm kia phát sinh ra cái gì, ta cùng với Ngộ Vân, Liên Thư đã thương lượng, quyết định thêm phần thưởng phụ nữa là cho thêm một yêu cầu. Là nếu ai đạt được quán quân, thì có quyền yêu cầu một tông đệ tử bất kỳ phải lấy tiên khí của chính mình đem ra làm lễ vật.”
Hải Long rạo rực tròng lòng, một ý niệm toát ra, hỏi:
“Tông chủ, đại hội lần này tiên khí là cái gì?”
Tiếp Thiên đạo tôn nói:
“Lần đại hội này phần thưởng là tặng cho quán quân một tiên khí đối kháng với tà tạo tam tông, cũng không thuộc về thất tông, về phần nó là cái gì, thì chỉ có khi nào các ngươi đạt được quán quân mới có thể biết. Đại hội lần này người dự thi đông đảo, Liên Vân Tông chúng ta có thể nói là ít nhất. Các tông khác ít nhất đều cử ra mười tên đệ tử. Tổng cộng thì có hơn trăm người. Đến lúc đó, chia ra làm tám bảng thi đấu vòng tròn. Mỗi bản chỉ chọn ra hai người để tiến vào vòng bán kết. Đấu bán kết là đấu loại trực tiếp, đấu cho đến khi ra chọn được quán quân mới thôi. Ta muốn khuyên các ngươi trước, tuy rằng đạt quán quân có thêm phần thưởng phụ, nhưng vì để không ảnh hưởng đến tu vi sau này, ta hy vọng các ngươi không nên bởi vì nhất thời xúc động mà lựa chọn sai lầm. Còn người nào vào đến hạng ba, mặt khác ta sẽ tưởng thưởng cho người đó một kiện tiên khí bản tông. Bọn ta đều già cả rồi. Không bao lâu nữa, có lẽ thiên kiếp sẽ buông xuống, sau này Liên Vân Tông còn phải dựa vào các ngươi phát dương quang đại, đừng để ta thất vọng.”
Chứng kiến tâm niệm của Tiếp Thiên đạo tôn, bọn sáu người Hải Long đều khom người nói:
“Xin nghe theo tông chủ dạy bảo.”
Tiếp Thiên đạo tôn mỉm cười, nói:
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, trong hai ngày này nên tận lực đạt được trạng thái tốt nhất, về phần rút thăm phân bản cùng với sắp xếp trận đấu thì không cần các ngươi quan tâm. Đi thôi.”
Sáu người hướng qua các vị đạo tôn thi lễ, sau đó rời khỏi phòng Tiếp Thiên đạo tôn, vừa ra khỏi cửa, Đạo Linh hứng thú nói:
“Giải quán quân được trọng thưởng cũng khá hậu nha. Nếu ta đạt quán quân, có được hai kiện tiên khí, đến lúc đó, trong hàng thất tông đệ tử, còn ai là đối thủ của ta chứ?”
Đạo Viễn hừ một tiếng, nói:
“Đừng mơ mộng nữa. Bằng vào ngươi, có thể đi vào vòng bán kết đã là may rồi.”
Đạo Linh nghe cũng không cải lại, có chút suy sụp nói:
“Ài, tu vi của ta có kém chút, thật sự là đã lơ là việc học, sớm biết có hôm nay, trước kia đã cố gắng thêm rồi.”
Ngọc Bình mỉm cười nói:
“Chỉ cần tận lực thì tốt rồi. Đạo Linh sư huynh không nên nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là chưa biết các đệ tử lục tông còn lại có cao thủ không.”
Hải Long cúi đầu, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại mình trước kia cũng tự cao như thế, Ngọc Hoa đột nhiên dùng bả vai huých hắn một cái, nói:
“Hải Long đại ca, ca làm sao vậy?”
Hải Long giật mình tỉnh lại, miễn cưỡng cười nói:
“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ đến trận đấu mà thôi. Ngọc Hoa sư muội, muội tu vi không kém, lần này nhất định sẽ đạt được thành tích tốt.”
Ngọc Hoa mỉm cười, đột nhiên thấp giọng nói:
“Nếu muội đạt quán quân, sẽ đem tiên khí tặng cho ca được không?”
Nói xong, nàng cười mặt ửng đỏ, xoay người liền kéo muội muội chạy về phòng. Thanh âm của nàng cực thấp, mấy người ở đây đều đang bận suy nghĩ về trận đấu, ngoại trừ Hải Long thì không ai nghe được lời nàng. Hải Long trong lòng run lên, nhìn thân ảnh Ngọc Hoa rời đi, tim chợt đập nhanh hơn, thầm nghĩ chẳng lẽ, chẳng lẽ nha đầu kia thích ta sao? Ý tứ của nàng rõ ràng là như vậy. Dùng sức cố gắng lắc đầu, Hải Long nhẹ nhàng trở về gian phòng của mình.
Hai ngày sau, nơi cao nhất trên ngọn Tiên Chiếu Sơn một quảng trường thật lớn gần vạn thước vuông, sớm đã chia xong tám bản đấu. Lần đại hội thất tông tân nhân này đại thịnh chưa từng có, nhân số dự thi rất đông. Các tông đệ tử đã sớm tụ tập trên quảng trường, tụm năm tụm bảy bàn luận. Tám lôi đài được dựng dựa theo hình bát quái, mỗi lôi đài đều có một cái tháp canh, bên trên thiết kế ba chỗ ngồi, đó là vị trí dành cho các tông trưởng lão giám sát trận đấu. Vì cho phép các tông đệ tử trong trận đấu thi triển hết sở trường, nên mỗi trận các trưởng lão đều bày ra cấm chế, để phòng ngừa quá nhiều pháp lực tung ra có thể đả thương người khác.
Hải Long cầm trong tay mộc bài số 3, hắn nằm ở bản đấu có mười hai người. Liên Vân Tông chỉ có một mình hắn nằm trong bản này. Quan sát chung quanh, chỉ thấy trên khán đài có hơn mấy nghìn người, phần lớn là người các tông phái đến để xem đệ tử thi đấu. Cùng với hắn đến dự thi là mười một người còn lại, cũng đã đứng bên cạnh hắn cách đó không xa. Trong đó có một thân ảnh yểu điệu hấp dẫn ánh mắt hắn. Đó là một nữ tử, mặc một bộ váy dài màu vàng, trên đầu mang theo mảnh lụa che mặt. Thân ảnh này Hải Long cảm thấy rất quen thuộc, nhưng như thế nào cũng không nhớ ra nàng rốt cuộc là ai.
Mặt trời lên cao, trên bầu trời đột nhiên xảy ra biến hóa, kim, thanh, lam, hồng, hoàng, ngũ sắc hào quang đồng thời sáng lên, khiến cho mấy nghìn người ở đây đều ngẩng đầu nhìn. Ở giữa vòng ngũ sắc lóng lánh, thật ra là như hình xoắn ốc mây mù dạt ra, bóng người dần dần thoáng hiện, trong năm người này Hải Long nhận ra hai người, một là người mặc trường bào màu xanh Mộc Tùng đạo tôn, người kia chính là Thủy Vận đạo tôn mặt lạnh như băng. Không cần nghĩ hắn cũng biết, năm người này chính là năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên. Gây chú ý cho hắn nhất là, lão già mặc trường bào màu vàng kia. Dáng người lão khôi vĩ, tóc dài màu tím rối tung trên hai bên bả vai, hòa lẫn cùng màu vàng, khiến cho người khác phải chú ý, nhận thấy trên người lão tản mát ra pháp lực khổng lồ, tu vi tựa hồ cũng không dưới Tiếp Thiên đạo tôn.
Kim bào lão giả cất cao giọng nói:
“Tại hạ là Ngũ Chiếu Tiên Kim Tông tông chủ Kim Di, hoan nghênh các vị đạo hữu đã đến Ngũ Chiếu Tiên ta. Đại hội tân nhân liên quan đến tương lai chính đạo thất tông. Hy vọng tất cả các đệ tử dự thi có thể xuất ra hết bản lĩnh thực sự, tranh thủ đạt được thành tích tốt. Lần tỷ thí này quán quân sẽ được trọng thưởng thêm phần thưởng phụ, chắc các ngươi đều đã nghe sư trưởng nói qua. Cố gắng thực hiện nguyện vọng của các ngươi. Tốt, ta tuyên bố, ngày đầu tiên trận đấu chính thức bắt đầu. Các tuyển thủ ở bản thứ nhất bước vào vị trí. Tất cả trưởng lão chuẩn bị sẵn sàng.”
Mỗi tòa tháp cũng không phải chỉ có ba gã trưởng lão giám sát, vì muốn cho mọi người thấy đại hội lần này diễn ra công bằng, mỗi khi hai gã đệ tử tiến hành trận đấu, bọn họ sẽ cho trưởng lão tương ứng với tông phái đệ tử đó tránh mặt. Đổi một trưởng lão giám sát khác. Hải Long từ sau khi phá quan mà ra, còn chưa có động tay động chân với ai, vừa nghe trận đấu bắt đầu, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Hắn thấy vòng đấu thứ nhất bắt đầu là một gã mặc trường bào màu đỏ đệ tử Ngũ Chiếu Tiên và người mà hắn thấy quen thuộc hoàng y nữ tử đang bước lên đài. Gã tông đệ tử kia hét lớn một tiếng, toàn thân tản mát ra một tầng nhiệt khí, phóng vọt lên lôi đài. Mà hoàng y nữ tử kia vẫn không động, chính là bỗng nhiên khinh phiêu dừng lại trước mặt gã kia mà thôi. Bọn họ phân biệt dùng lực chính mình ném mộc bài đến tay giám sát trưởng lão. Một trưởng lão mặc ngân y đứng giữa nói:
“Trận mở màn ở bảng 3, Ngũ Chiếu Tiên tông đệ tử Hỏa Liệt, đấu với Thiên Huệ Cốc đệ tử Thiên Cầm. Trận đấu bắt đầu.”
Vừa nghe trưởng lão nói xong, toàn thân Hải Long đại chấn, rốt cục hắn đã nhớ đây là ai. Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó ở Thông Uyển thành, máu huyết trong lòng không khỏi sôi trào lên. Cửu Tiên Cầm kia giống như khúc nhạc thần tiên không ngừng vang vọng vào tai, hắn rất nhanh xiết chặt tay lại, các loại tình cảm phức tạp không ngừng lẩn quẩn trong đầu, mình có thể chiến thắng Thiên Cầm không? Cửu Tiên Cầm của nàng là tiên khí, uy lực cường đại như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, không biết nàng hiện tại đã đạt tới tu vi gì. Hắn đang trong lúc suy tư, trận đấu thế nhưng đã kết thúc.