Chương 46: Quy Đồ Ngẫu Ngộ (Hạ)
Lão nhân ánh mắt đυ.c ngầu càng thêm ảm đạm, hoàn toàn lú lẫn, lúc này từ trong nhà gỗ một phụ nữ trung niên bước ra, dĩ nhiên là bà cũng đã nghe Hải Long nói, đờ đẫn đứng đấy quan sát Hải Long, thì thào nói:“Ngươi, ngươi là Hải Long. Không, không, người là ma quỷ, còn con ta, con ta đâu.”
Khóc nấc lên, bà ta gắng gượng bước tới, chộp lấy Hải Long, người loạng choạng.
Hải Long đứng đực ra, một loại cảm giác từ đáy lòng dâng lên, vội la lên:
“Trương thúc, Trương thẩm, hai người sao vậy? Tiểu đậu Nha đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Trương thúc hoàn toàn dại ra, còn Trương thẩm thì gào khóc, chỉ vào Hải Long mắng:
“Ngươi không phải là Hải Long, ngươi là ác ma, còn con ta, ngươi còn muốn gặp nó à.”
Hoằng Trị từ bên người Hải Long xuất hiện ra, thấp giọng nói:
“Đại ca, thần trí bọn họ tựa hồ không tỉnh táo, để đệ giúp họ mốt chút a. A di đà phật, phật pháp vô biên, quay đầu là bờ, phật tính hiển linh. Theo thể khởi dụng. Diệu lợi vô cùng. Bàn nhược giả, Tức trí dã. Lấy Tuệ làm phương pháp. Dựa vào Trí quyết đoán. Thị nhất thiết thì trung giác chiếu tâm. Thị nhất thiết chư phật A Nậu Đa La tam miểu tam Bồ Đề pháp.”
Hai tay kết hợp thành pháp ấn, một vòng hào quang màu vàng hướng về Trương thúc, Trương thẩm bao trùm tới, phật lực khổng lồ không ngừng thanh lọc thể xác và tinh thần bọn họ. Dưới phật lực bao phủ, Trương thúc, Trương thẩm dần dần bình tĩnh lại. Có điều vẫn đang dại ra.
Hải Long liếc qua Hoằng Trị một cái, biết là lúc này không nên làm bọn họ kích động, chỉ ôn nhu nói:
“Trương thẩm, con thật là Hải Long đây! Người xem, mắt con vẫn hí nè. Người còn nhớ không? Mới trước đây, người là người tốt với con nhất, con không có cha mẹ, cứ vậy người đã nuôi con khôn lớn, con thích nhất là món khoai lang của người. Có một dạo, con và Trương Hạo nghịch phá, đã làm vỡ đầu hắn, người cũng không trách con. Ở trong lòng Hải Long, người giống như là mụ mụ a! Trương thẩm, chẳng qua là con được tẩy rửa sạch sẽ, ăn mặc cũng tơm tất, nhưng đúng là Hải Long đây!”
Nghe xong những lời Hải Long nói, trong mắt Trương thẩm rốt cục đã dâng lên một tia thần thái, run rẩy vươn tay sờ soạng Hải Long, Hải Long cẩn thận nắm tay Trương thẩm đặt lên mặt mình, ôn nhu nói:
“Trương thẩm, con chính là Hải Long a! Rốt cuộc là sao vậy? Vì sao Trương thúc lại đột nhiên trở nên già nua như thế, tiểu đậu nha đâu? Hắn đi đâu rồi.”
“Hải Long, ngươi thật là Hải Long.”
Giống như gặp được thân nhân, Trương thẩm ôm lấy Hải Long gắt gao, nước mắt tràn mi,
“Tiểu đậu nha, nó bị người bắt đi rồi. Hải Long, nó có nói con đi học bản lĩnh, con nhất định phải cứu nó, nhất định phải cứu nó nha! Ta chỉ có một đứa con trai, nếu không có nó, hai lão già bọn ta về sau sẽ sống thế nào!”
Hải Long an ủi nói:
“Trương thẩm, trước tiên người nên bình tĩnh một chút, kể lại sự tình một lần, tiểu đậu nha rốt cuộc bị ai bắt đi.”
Trong lòng hắn còn khẩn trương hơn Trương thẩm, Trương Hạo là đứa bạn thân nhất từ nhỏ, hắn còn đợi Trương Hạo sớm ngày có thể đến Liên Vân Tông hội ngộ cùng mình.
Trương thẩm xoa xoa nước mắt trên mặt, nói:
“Chuyện là vầy. Sau khi con đi rồi, tiểu đậu nha mỗi ngày đều trốn mình trong phòng không biết làm gì, cũng không thấy nó rèn luyện, nhưng so với trước lại khỏe mạnh hơn. Ước chừng qua một năm sau, không biết nó đã nghĩ thông suốt sao đó, bèn bắt đầu giúp chúng ta làm việc đồng án, hơn nữa khí lực lại rất tốt, lúc ấy, bọn ta thật sự cao hứng, còn có gì để so với đứa con tuy còn nhỏ mà được như thế chứ. Trương Hạo ngày càng trưởng thành, cũng cao lớn như con vậy. Lại thật anh tuấn a! Cơ hồ tất cả cô nương trong thôn đều có ý đối với nó.”
Nói tới đây, trên mặt Trương thẩm toát ra vẻ hãnh diện, dừng một chút, bà nói tiếp:
“Một nhà bọn ta êm đềm trôi qua, thì ngay gần một tháng trước, ta đang chuẩn bị thu xếp việc hôn nhân cho nó, đột nhiên có bảy, tám người đi vào thôn, tuy rằng bộ dáng bọn chúng bình thường, nhưng chúng ta lại có cảm giác dường như vô cùng khủng khϊếp. Những gã này đảo một vòng trong thôn, cũng không nói một lời, đã bắt bốn đứa nhỏ trong thôn đi, tiểu đậu nha chính là một trong số đó. Những tên đó lợi hại vô cùng, khi chúng ta định xông lên ngăn cản, thì chúng đã mang bốn đứa nhỏ bay đi mất.”
Hải Long nắm chặt tay lại, quay đầu nhìn Hoằng Trị nói:
“Có thể làm cho thường dân có cảm giác khϊếp sợ, thì nhất định là người trong tà đạo. Bọn chúng tại sao muốn bắt bọn tiểu đậu nha chứ?”
Hoằng Trị cau mày nói:
“Đệ nghe sư phụ nói, trong ma đạo có một loại phương pháp có thể tẩy não con người, làm cho quên đi tất cả chuyện trước kia, sau đó thu làm người của mình. Bọn chúng bắt bằng hữu của ca không biết có phải muốn sau này sẽ trở về đối địch lại chính đạo chúng ta hay không.”
Hải Long trầm giọng gật gật đầu, nói:
“Rất có thể. Nếu bị tà đạo bắt đi thì rất khó, chúng ta căn bản là không biết tà đạo đang ở đâu.”
Trương thẩm nắm chặt tay Hải Long, nói:
“Tiểu Long, con nhất định phải cứu Giá nhi về đây! Trương thầm van cầu con đó.”
Hải Long gật đầu mạnh mẽ, nói:
“Trương thẩm người yên tâm, cho dù chết, con cũng sẽ đấu tranh cùng tà đạo.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thầm nghe lạnh gáy. Cho dù là thất tông chính đạo cũng chưa chắc có thể tìm tới sào huyệt tà đạo tam tông, dựa vào tu vi hiện tại của hắn thì làm được cái gì chứ? Chỉ sợ Trương Hạo lành ít dữ nhiều.
Hoằng Trị sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói:
“Đại ca, dường như có hơi hám tà ác đang tới.”
Hào quang màu vàng chợt lóe, một chuỗi tràng hạt thủy tinh trong suốt hiện ra trong tay hắn, vung mạnh ra, phóng tràng hạt lên cao, một tầng lá chắn màu vàng nhanh chóng bao phủ toàn bộ thôn xóm.
Hải Long trong lòng vừa động, nói:
“Tiểu Trì, bọn trong tà đạo kia dẫn xác đến đây, có lẽ chính là bọn đã bắt tiểu giá đi. Chúng ta nhất định phải thăm dò tin tức, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội.”
Hoằng Trị gật đầu, phát ra phật quang hộ thể, trên không trung có mười tám bảo thạch tạo thành tràng hạt đột nhiên hướng về phương bắc bắn ra hơn mười đạo quang sắc nhọn. Hào quang rất nhỏ, tựa hồ uy lực dường như không mạnh.
Hải Long quay đầu qua phía vợ chồng Trương thúc nói:
“Trương thúc, Trương thẩm, hai người mau trở vô phòng đi. Chỗ này đã có bọn con ứng phó.”
Trương thẩm giật mình nhìn Hoằng Trị thi triển pháp lực, thêm vài phần tin tưởng đối với Hải Long, gật gật đầu, đở trượng phu của mình trở vào nha gỗ. Hải Long nhanh chóng mặc Tinh Lam Khải vào, tay phải cầm Tiểu Thiết Côn, tau trái lóe ra hào quang Huyết Bát Quái. Trải qua vài lần thập tử nhất sinh, kỹ năng đối kháng với địch nhân của hắn so với trước đã khá hơn nhiều.
Hoằng Trị đột nhiên biến đổi sắc mặt, quay lại nói:
“Đại ca, người trong tà đạo đang tới dường như rất mạnh, ca nhất định phải cẩn thận đó, chúng ta sẽ lấy thôn này làm cơ sở, cùng bọn chúng đối kháng. Tổng cộng có sáu người đang tới.”
Vừa dứt lời, bầu trời liền tối sầm lại, một tảng lớn ô vân thổi quét tới, ở ngoài phạm vi cảnh giới tràng hạt bày ra, tràn ngập âm tà chi khí. Biến hóa bất thình lình, làm cho các thôn dân đang làm việc nơi đây chạy thụt mạng đến khi tiến vào kết giới phòng ngự, cảm giác sợ hãi nhất thời tan biến.
Hải Long nói:
“Tiểu Trì, trước kia ta từng gặp Ngộ Vân tông chủ thi triển qua một pháp thuật gọi là Kim Cang Chú, lợi hại vô cùng. Ngươi thấy sao? Nếu có loại pháp thuật này mà nói thì ít nhất chúng ta có chút lợi thế.”
Hoằng Trị gật đầu, nói:
“Kim Cang Chú từng được sư phụ truyền thụ qua, đó là thần thông cực đại, đối với đệ hiện tại chỉ mới hoàn thành Tiểu Viên Mãn cảnh giới thôi, nếu thi triển ra chỉ sợ không thể phát huy ra hết uy lực thật sự.”
Hải Long nói:
“Không sao cả, miễn có thể sử dụng ra là được. Có hao tổn gì không?”
Hoằng Trị cười khổ nói:
“Chính là hao phí rất nhiều pháp lực. Bất quá có tràng hạt phật tinh ở đây, hẳn là đệ có thể phát huy ra một phần uy lực.”
Vừa nói, hai tay hắn xuất một chiêu, tràng hạt trên không trung từ từ buông xuống phía trên cái đầu trọc của hắn, phật lực khổng lồ trước giờ chưa từng có bạo phát ra, Hoằng Trị trang nghiêm đứng đó, thân thể chậm rãi di động, dưới chân hắn, một đóa hoa sen màu vàng thật lớn đường kính một thước hiện lên lặng yên, phụ trợ cho hắn tựa như Phật Tổ hạ phàm, Hải Long cảm giác rõ ràng, Hoằng Trị đã đem phật lực của mình thúc dục đến cực hạn. Tuy rằng hắn vẫn biết Hoằng Trị rất mạnh, nhưng không thể ngờ rằng phật lực của hắn lại đạt đến cảnh giới như thế, tiếng phạn ngữ bình thản vang lên, thanh âm Hoằng Trị tuy rằng không có khí thế như Ngộ Vân phật tôn kia, nhưng trong trẻo mà ngân nga,
“Phật ngôn hư không vô hữu biên tế. Bất khả độ lượng. Bồ tát vô trụ tương bố thi. Sở đắc công đức diệc như hư không. Bất khả độ lượng. Vô biên tế dã. Thế giới trung đại giả mạc quá hư không. Nhất thiết tính trung đại giả mạc phật tính. Hà dĩ cố. Phàm hữu hình tương giả. Bất đắc danh vi đại. Hư không vô hình tương. Cố đắc danh vi đại. Nhất thiết chư tính. Giai hữu hạn lượng. Cố danh vi đại. Thử hư không trung vô đông tây nam bắc. Nhược kiến đông tây nam bắc. Diệc thị trụ tương. Bất đắc giải thoát. Phật tính bản vô ngã nhân chúng sinh thọ giả. Nhược hữu thử tứ tương khả kiến. Tức thị chúng sinh tính. Bất danh phật tính. Diệc sở vị trụ tương bố thi dã. Tuy vu vọng tâm trung thuyết hữu đông tây nam bắc. Tại lý tắc hà hữu. Sở vị đông tây bất chân. Nam bắc các dị. Tự tính bản lai không tịch hỗn dung. Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh”.
Hắn đọc chú ngữ hoàn toàn giống với Ngộ Vân tông chủ, đây là lần thứ hai Hải Long cảm giác được trong lòng mình dâng lên cảm giác nảo nề. Rõ ràng tu vi Hoằng Trị không đủ, đóa sen vàng không ngừng lóe lên, trên đỉnh đầu mười tám đạo hào quang phật tinh tràng hạt phóng ra dữ dội, rót vào Kim Cang Chú, lộ ra một tảng kim quang to lớn bao phủ thôn xóm lại.
Vừa chạy về tới thôn các thôn dân cơ hồ đều thấy được Hoằng Trị trên không trung, đối với họn họ mà nói, hết thảy trước mặt chỉ có thể dùng từ thần kỳ để mà hình dung, không hẹn mà cùng, bọn họ đều quỳ rạp trên đất, dáng vóc tiều tụy cầu nguyện Phật Tổ phù hộ.
Trên mặt Hoằng Trị toát ra một tia mệt mỏi, nhưng trong con ngươi thì có điểm hưng phấn. Kim Cang Chú cũng là lần đầu tiên sử dụng, tuy rằng không thể so sánh với uy lực thật sự của Kim Cang Chú, nhưng có thể thi triển ra Kim Cang Chú này, đối với hắn mà nói đã là khó khăn vô cùng. Nếu Ngộ Vân phật tôn có mặt lúc này, tất nhiên sẽ ngạc nhiên cười toe tóe.
Kim Cang Chú là một trong đại thần thông của phật tông, nếu chưa đạt tới tu vi Vô Ngã thì căn bản là không có khả năng sử dụng. Mà lúc này Hoằng Trị tu vi còn cách Vô Ngã cảnh giới một khoảng, tuy rằng mượn uy lực pháp bảo, nhưng có thể xuất ra Kim Cang Chú này đủ thấy phật lực hắn rất tinh thuần.
Bầu trời đã tối sầm hoàn toàn, Hoằng Trị nghiêm trang ngồi xếp bằng giữa không trung, hắn biết, địch nhân đang mạnh mẽ tiến vào, trong mắt chợt lóe sáng lên, trầm giọng nói:
“Thỉnh chư vị thí chủ niệm theo bần tăng Bàn nhược ba la mật này.”
Thanh âm nhu hòa kia của hắn trong khoảnh khắc đã truyền khắp thôn xóm, thôn dân đang quỳ bái ngẩng đầu lên, tựa như tinh thân đã bị Hoằng Trị khống chế, cả đám đều khoanh chân ngồi xuống đất. Hoằng Trị khép hai mắt lại, thì thào nói:
“Bàn nhược ba ma mật da chú, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ thống khổ, chân thực bất hư, cố thuyết, bàn nhược ba la mật đa chú ký thuyết chú viết. Bàn nhược ba la mật, bàn nhược ba la mật…”
Môi không ngừng động đậy, Kim Cang chú pháp được bàn nhược ba la mật đa thúc dục hào quang càng thêm phóng đại, ở phía dưới bọn họ toàn bộ đều chắp tay tạo thành chữ thập, không ngừng ngâm xướng theo Hoằng Trị. Phật tinh Niệm Chậu (tràng hạt) phóng ra mười tám đạo kim quang, chui vào bên trong mây đen, những đám mây liền như dậy sóng, trong khoảnh khắc, một luồng ánh dương xuyên qua mây đen rọi lả tả xuống, nhất thời mang đến cho thôn nhỏ Tây Vực mấy phần ấm áp.
Hải Long thầm nghĩ:
“Mình so ra còn kém Hoằng Trị xa lắc à. Hoằng Trị tinh thâm phật pháp như thế, vượt ra ngoài tưởng tượng của mình. Hiện tại hắn đâu còn giống một hòa thượng rượu thịt.”
Đúng lúc ấy, một tiếng thê lương kéo dài truyền đến, sáu cái bóng đen ẩn theo mây đen hiện ra, đầu tiên có một tên vung tay lên, một đoàn hào quang hắc tử sắc từ bên trong mây đen xuất ra, nhất thời làm cho dương quang Hoằng Trị vừa mới dẫn hạ bị ngăn cản lại. Sáu tên cứ thế mà lơ lửng giữa không trung, cầm đầu là một tên dáng người dịu dàng, toàn thân bọc trong áo choàng đen, nhìn qua dĩ nhiên là một nữ tử. Bọn chúng cũng không phát động công kích về phía Kim Cang Chú, mà nhẹ nhàng dừng lại ngoài trăm mét trên không, thanh âm trầm thấp âm nhu vang lên:
“Nguyên lai đây đúng là một vị đại sư, Ma tông Lệ Vô Hạ kính chào.”
Hải Long kêu to một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên kim liên của Hoằng Trị, Tiểu Thiết Côn chỉ về phía Lệ Vô Hạ, nói:
“Yêu nữ, có phải chính ngươi đã bắt những người trong thôn này đi không, mau thả bọn họ trở về. Nếu không, bọn ta sẽ đánh cho ngươi hình thần câu diệt.”
Dưới sự bảo vệ của Kim Cang Chú, hắn cản bản là không cảm nhận được sự uy hϊếp của bọn Lệ Vô Hạ, vừa nghĩ tới Trương Hạo bị bắt nên không còn do dự.