Chương 37: Cửu Tiên Cầm Nhạc (Thượng)
Một lát sau, Lý chưởng quỹ quay lại, hắn đưa cho Hải Long một xấp ngân phiếu và nói: "Đây là ngân phiếu của tiền trang dùng để trao đổi ở Thông Uyển thành chúng tôi, ở các quốc gia taị Thần Châu đại địa đều có thể trực tiếp đổi sang tiền mặt, tiểu huynh đệ, ngươi thu hoạch tốt lắm."
Hải Long tiếp nhận ngân phiếu, nghĩ thầm, có số tiền này, cũng đủ để mình tiêu xaì về sau. Vừa rồi, hắn sở dĩ quyết định đem hoàng tinh bán cho Lý chưởng quỹ, nguyên nhân không chỉ là vì cảm kích hắn giải vây cùng với thưởng thức nhân phẩm người khác, mà chính yếu còn lo lắng cho chính mình.
Hải Long chính mình cũng không biết giá hoàng tinh, nếu bán cho người khác, nói không chừng sẽ mệt thêm, hắn đem hoàng tinh cho Lý chưởng quỹ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhất định sẽ nhận được một cái gía thực sự, trong Càn Khôn Giới của hắn còn có dư hơn mười khối hoàng tinh như vậy, nếu còn muốn bán, cũng có thể biết giá cả thực. Lý chưởng quỹ cố nhiên thu được lợi, Hải Long chẳng phải là không được. Tiện tay đem ngân phiếu cất vào trong người, Hải Long nói:
"Lý chưởng quỹ, ta vốn là người sống trên núi, có biết sơ qua về Trung Nguyên, có rất nhiều chuyện không hiểu mong ngài chỉ giáo nhiều hơn."
Lý chưởng quỹ được hoàng tinh tâm tình vô cùng tốt, mỉm cười nói:
"Vừa rồi xin đa tạ tiểu huynh đệ nhiều . Về sau ngươi chính là khách quý của hiệu thuốc bắc chúng ta, có chuyện gì cứ việc nói. À, đúng rồi, nếu ngươi có tìm đến về chuyện hoàng tinh, nhất định đưa tới cho ta, ta vẫn sẽ lấy giá như vậy để thu mua . Hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."
Hải Long cười nói:
"Ngài là thần tài của ta, điều đó là đương nhiên ."
Nói đến đây, ánh mắt của hắn thoáng có chút xấu hổ, nói:
"Kỳ thật, ta đến bây giờ còn không biết Thông Uyển thành thuộc về quốc gia naò . thỉnh ngài có thể giải thích nghi hoặc cuả ta."
Lý chưởng quỹ ngây ra một lúc, nhưng nghĩ đến Hải Long trước nói mình là từ nơi sơn dã mà đến, cũng liền bình thường trở lại, nói:
"Thông Uyển thành là một trong vài toà thành thị lớn nhất của lý đường Quốc. Họ Lý cũng là họ chung của Lý đường quốc. Tiểu huynh đệ, một ít phiên bang kia không tính, trên Thần Châu đại địa, Lý đường quốc chúng ta chiếm cứ đại bộ phận lãnh thổ Trung Nguyên, có trăm vạn tinh binh, có thể nói là một quốc gia lớn nhất.”
Nghe Lý chưởng quỹ giải thích xong, Hải Long rốt cục biết bản thân mình ở chỗ nào . Lúc trước, ở trong thôn khi hắn cùng với Trương Hạo hướng cổ giả học tập từng nghe cổ giả giải thích qua. Trung Nguyên cùng sở hữu tam quốc gia, phân biệt là Lý đường quốc, Triệu tống quốc cùng với Nguyên mông quốc.
Trong đó cường đại nhất, giàu có nhất, chính là Lý đường quốc này, quả thật như lời Lý chưởng quỹ nói, Lý đường quốc chiếm cứ Trung Nguyên cơ hồ hai phần ba lãnh thổ, mà Triệu tống quốc cùng với Nguyên mông quốc chỉ chiếm một phần tư còn lại. Tuy rằng tam quốc sẽ ngẫu nhiên vì ích lợi mà xung đột phát sinh một ít chiến sự, nhưng tổng thể mà nói cũng bình an vô sự.
Lý đường quốc chiếm cứ trung ương khu bắc Trung Nguyên. Mà Triệu tống quốc cùng với Nguyên mông quốc tắc phân biệt chiếm cứ tây nam cùng với khu đông nam. Nếu như nghĩ muốn trở lại Tây Vực, nếu từ Lý đường quốc đi qua Nguyên mông quốc, sau đó đi tiếp vẫn có thể tới được phía tây.
Hải Long hỏi:
"Lý chưởng quỹ, Thông Uyển thành ở Lý đường quốc đang nằm ở hướng nào? Ta muốn đi Tây Vực."
Lý chưởng quỹ nói:
"Thông Uyển thành chúng ta nằm ở bắc bộ Lý đường quốc, từ nơi này đến Tây Vực có thể đường không gần a! Ngươi từ nay về sau vẫn cần đi hướng tây, xuyên qua lãnh địa Triệu tống quốc, vẫn đi tiếp hướng tây mới có thể tới Tây Vực. Tây Vực bên kia rất hoang vắng, tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi hay là đừng nên đi thì tốt hơn. Nghe nói, bên kia mã tặc hoành hành, tổn thất tài vật cũng không có là gì, nếu để mất mạng thì không xong. À, đúng rồi, tiểu huynh đệ, ta còn không biết ngươi tên là gì?."
"Lý chưởng quỹ ngài đừng khách khí, ta gọi là Hải Long. Cám ơn ngài nói cho ta biết đây đó. Tây Vực tuy rằng nguy hiểm, nhưng ta vẫn muốn đi. Không quấy rầy việc buôn bán của ngài, về sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ lại đến tìm ngài hợp tác."
Nói xong, Hải Long đứng lên. Trong người có nhiều tiền như vậy, trong bụng hắn ngứa ngáy, liền chuẩn bị vaò trong đi Thông Uyển thành tìm mua đồ ăn. Sẵn tiện mua chút lễ vật cho Trương Hạo cùng với sư phó.
Lý chưởng quỹ cười nói:
"Ta gọi là Lý Ti, về sau tiểu hữu ngàn vạn lần đừng quên ta a! Hoàng tinh trân quý, nếu tiểu hữu lại tìm đến, tốt nhất dùng hộp gỗ chứa đựng, như vậy mới có thể bảo trì tốt công hiệu này."
Hải Long hướng Lý Ti cáo từ lần nữa, ly khai hiệu thuốc bắc. Trong người có tiền, tựa hồ không khí chung quanh dường như khác nhiều. Hắn thấy rất hưng phấn, tiền dễ dàng có như vậy, thì muốn cái gì cũng tự nhiên là được.
Ước chừng một ngày thời gian, Hải Long cơ hồ đi hết tất cả cửa hàng quy mô trong Thông Uyển thành, mười vạn lượng bạc trắng thế nhưng bị hắn làm vơi đi nhiều, chỉ cần là bắt mắt, liền lập tức mua ngay, bất luận là ăn hay là dùng, quyết không buông tha, vật sở hữu đều bị hắn thu vào bên trong Càn Khôn giới. Bộ đồ tràn đầy vụn vá trên người sớm bị hắn bỏ, thay thế là một bộ võ sĩ phục màu xanh da trời, vì càng muốn phô trương chính mình "Oai hùng" hắn cố ý đem thất tu kiếm lấy ra bắt tại trên lưng, cái gọi là người biết cách ăn mặc, hắn hiện tại, đã tựa như một gã tuấn hiệp trẻ tuổi, bất luận đi tới chỗ nào, đều có tiểu nhị chủ động đi lên cười làm lành chào hỏi. Việc được chào đón này làm cho Hải Long có cảm giác vô cùng thoải mái.
Sắc trời đã tối, trên đường đã rất ít người, Hải Long chuẩn bị tìm một chỗ ở trước, ngày mai lại tiếp tục đi. Đang lúc đi tới phía trước thì đột nhiên hiện ra một đạo thân ảnh màu xám, thân ảnh kia đi tới tốc độ cực nhanh, lên xuống vài cái liền đã đến gần. Đằng sau bóng xám, một thân ảnh phấn hồng lấy tốc độ nhanh hơn đuổi theo, nháy mắt liền muốn đuổi kịp .
Bóng xám bay nhanh đến bên cạnh Hải Long, nắm lấy bờ vai của hắn, mạnh mẽ ném hắn về hướng thân ảnh phấn hồng kia, Hải Long chứng kiến đó là một gã thanh niên dung mạo anh tuấn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tựa hồ gặp phải chuyện khủng khϊếp gì. Dưới tình huống không phòng bị, Hải Long không khỏi lảo đảo vài bước, vừa lúc chặn đường đi của thân ảnh phấn hồng kia, thân ảnh màu phấn hồng bị kiềm hãm, thân ảnh màu xám kia đã tiến nhập trong đám người biến mất hút.
Một cỗ kình khí mênh mông hướng ngực mình đánh tới, Hải Long theo bản năng thúc dục pháp lực, tay phải vừa nhấc, chặn công kích của đối phương. Oanh một tiếng, trong lòng thầm giật mình, Hải Long liên tiếp thối lui năm saú bước mới đứng vững. Hàn quang chợt lóe, một thanh bảo kiếm bắn tinh quang ra bốn phía đã ở ngay trên đầu vai hắn, nhìn kĩ lại, bảo kiếm là của một cô gái mặc quần áo màu phấn hồng, áp lực khổng lồ làm Hải Long suýt nữa không thở nổi, trong lòng hắn kinh hãi, bởi vì cô gái trước mặt hiển nhiên là người tu chân, hơn nữa tu vi hơn xa hắn.
"A! Chuyện gì cũng từ từ, cô nương, ngươi làm cái gì vậy?"
Cô gái dung mạo quá mức xinh đẹp, làn da trắng nõn, giữa đôi mắt to tràn ngập lửa giận, bảo kiếm trong tay căng thẳng, nhất thời trên cổ Hải Long xuất hiện một vết thương nhợt nhạt, lạnh lùng nói:
"Nói, đồng bọn của ngươi chạy đi đâu, mau giao hắn ra đây, nếu không, ta lập tức lấy mạng của ngươi."
Ở ngã tư đường thường dân chứng kiến cảnh như thế, nhất thời bị dọa cho phân tán tứ phía, trên đường cái nhất thời trở nên trống không.
Hải Long cười khổ nói:
"Cái gì đồng bọn, ta lẻ loi một mình, làm sao lại có đồng bọn a! Cô nương, ngươi có phải hiểu lầm không."
Cô gái cả giận nói:
"Hiểu lầm cái đầu của ngươi, ngươi cùng với da^ʍ tặc kia rõ ràng là cùng một phe, nếu không tại sao giúp hắn ngăn trở của ta đường đi. Mau khai ra hành tung của hắn, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Hải Long còn muốn biện giải tiếp thì tiếng bước chân dày đặc đột nhiên truyền đến. Cô gái biến sắc.
"Quan binh vệ thành đáng ghét, muốn đến xem náo nhiệt à."
Thấy hoa mắt, Hải Long cảm giác được thân thể của chính mình đã dựng lên cách mặt đất, hào quang chợt lóe, cô gái một tay cầm lấy bả vai hắn, cước đạp phi kiếm đã phóng lên cao, tia chớp hướng ngoài thành rơi đi.
Hải Long lấy lại bình tĩnh, hắn cảm giác được rõ ràng một cỗ mênh mông pháp lực đưa vào trong cơ thể, đem chính mình pháp lực hoàn toàn tập trung, căn bản phát huy không ra một tia uy lực, chỉ có thể tùy ý cô gái bài bố.
"Cô nương, ngươi thật sự nhận sai người rồi. Vừa rồi là người áo xám kia kéo ta một chút, nên ta mới cản trở ngươi lại. A! Ngươi có thể bắt được ta, nơi này cao như vậy, ngã xuống cũng không phải là thú vị đâu."
Cô gái khinh thường liếc Hải Long liếc mắt một cái, nói:
"Ngươi bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo đi, hôm nay nếu không giao da^ʍ tặc kia ra, thì đừng mơ tưởng ta buông tha ngươi."
Hải Long nghĩ thầm rằng, ta như thế nào lại xúi quẩy như vậy, thật vất vả tránh thoát Ma Tông truy tung, lại gặp ngay một nữ sát tinh
"Cô nương, ngươi có phải hay không bị da^ʍ tặc kia chiếm tiện nghi. Kỳ thật, ta vừa rồi xem da^ʍ tặc kia dường như cũng rất anh tuấn, ngươi cũng không tính là chịu thiệt a! Huống chi gã đó và ta quả thật không quan hệ, ngươi cần gì phải làm khó ta chứ?"
Cô gái sắc mặt đỏ bừng, nổi giận nói:
"Ngươi muốn chết."
Nhẹ buông tay, Hải Long thân thể nhất thời giống vật thể tự do rơi hướng mặt đất trụy đi. Lúc này, bọn họ ít nhất cách xa mặt đất trên cây số, nhất thời dọa Hải Long hồn phi phách tán, muốn thật nhanh làm cho pháp lực của mình khôi phục lại, nghĩ muốn giảm bớt đau quặn bụng dưới ngay. Nhưng là, tu vi của hắn dù sao còn thấp, tuy rằng rơi xuống tốc độ chậm một ít, nhưng nếu thật sự ngã xuống như vậy thì khó thoát khỏi cái chết. Hắn thầm nghĩ trong lòng, lão tử lúc này chỉ sợ phải trở về tây thiên a! Xem ra, không còn khả năng giải thích nữa.
Ngay lúc Hải Long đã tuyệt vọng, phấn hồng mầu thân ảnh lại xuất hiện, đầu vai căng thẳng, một lần nữa hướng về phía trên phi kiếm. Hải Long đã bị dọa mặt không còn chút máu, sắc mặt cũng đã có chút nhợt nhạt, thanh âm có chút run rẩy nói:
"Oa, làm ta sợ muốn chết. Cô nương, ngươi, ngươi..."
Nhìn bộ dáng Hải Long, cô gái không khỏi toát ra mỉm cười, Hải Long lúc này mới chú ý tới, cô gái này dung mạo cực mỹ, cái đẹp này cùng với Phiêu Miểu đạo tôn hoàn toàn khác nhau. Dáng người cô nàng cao ngạo này tuy rằng bao vây ở bên trong quần áo hồng nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Cô gái nói:
"Tiểu tử, biết lợi hại chưa. Nếu không nói thật, ta sẽ cho ngươi ngã xuống từ từ."
Hải Long đã bình tĩnh nhịp tim lại, dở khóc dở cười nói:
"Là, ta thật sự không biết người kia mà! Cho dù ngươi gϊếŧ ta, ta cũng không biết. Ngươi bảo ta nói thật là nói thật thế nào. Tiểu thư, ngươi hãy bỏ qua ta đi. Ta trên có lão mẫu tám mươi rồi, dưới còn có một hài tử vừa đầy tháng, một nhà chỉ có thể dựa vào ta nuôi sống thôi!"
Cô gái hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi nghĩ muốn lừa ai, rõ ràng là người tu chân, thế nào lại dính liếu tới gia sự. Ta là đệ tử Thiên Huệ Cốc, muốn gạt ta, đừng có mơ."
Vừa nghe Thiên Huệ Cốc, Hải Long nhất thời nhãn tình sáng lên, chặn lại nói:
"Thiên Huệ Cốc ta biết, tổ sư ta còn cùng với các ngươi có giao tình đó? Cô nương, ngươi biết Đồng Hạc chân nhân không? Còn có Tử Hạc chân nhân."
Cô gái ngẩn người, nói:
"Ngươi biết Đồng Hạc sư thúc?"
Hải Long đầu gật lia lịa, nói:
"Đúng vậy! Trước đây mấy ngày ta còn chứng kiến bọn họ mà. Ta là đệ tử Liên Vân Tông, được tổ sư phân phó, chuẩn bị quay về Liên Vân Tông trước. Chúng ta nói như thế nào cũng là đồng đạo, sư tỷ, ngươi cũng không thể gϊếŧ ta a!"
Cô gái khẽ gắt một tiếng, nói:
"Ai là sư tỷ ngươi, không quen không biết định bắt quàng làm họ sao."
Hào quang chợt lóe, nàng thúc dục phi kiếm hạ xuống, lúc này, bọn họ đã ra Thông Uyển thành, dưới sự thúc dục của cô gái, đã bay đến phía trên một sườn núi nhỏ.
Hải Long lần đầu tiên có được cảm giác thoải mái tâm can, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thừa dịp cô gái không có che lại công lực của hắn, nhanh chóng đem vài món pháp bảo của mình tất cả đều triệu hồi ra, có Tinh Lam Khải bảo hộ, hắn nhất thời yên tâm rất nhiều.
Cô gái khinh thường nhìn Tinh Lam Khải trên người hắn, nói:
"Chỉ bằng pháp bảo này của ngươi cũng muốn cùng với ta chống lại sao. Nói, ngươi thấy Đồng Hạc sư thúc ở đâu ."
Hải Long biết, cô gái trước mặt này có lẽ đã có mấy trăm tuổi, vì mình mạng nhỏ, chỉ phải cung kính nói:
"Tiền bối, ta là ở Phạm Tâm Tông nhìn thấy lệnh sư thúc. Ta theo tháp tùng hai vị sư tổ tham gia thất tông tụ hội, về sau tổ sư chê ta tu vi quá nhỏ bé, liền bảo ta về Liên Vân Tông trước ."
Cô gái sắc mặt hơi chút dịu đi một ít, thì thào nói:
"Phạm Tâm Tông, nói như vậy ngươi đúng là đệ tử Liên Vân Tông. Có điều, Liên Vân Tông ở Tây Vực, ngươi như thế nào sẽ chạy đến nơi đây, hừ, có phải là đang gạt ta?"
Hải Long liên tục lắc đầu, nói:
"Ài! Không, tiền bối, ta đúng là Liên Vân Tông. Không tin, ngài có thể xem tu luyện Thiên Tâm quyết của ta. Ta vốn hẳn là trực tiếp hồi Tây Vực, nhưng do ở trên đường lại gặp người Ma Tông, vì tránh né bọn họ đuổi gϊếŧ, nên đi qua hướng bắc để đánh lạc hướng, tiền bối tu vi cao thâm, nhất định có bãn lĩnh thần giao cách cảm. Ngài phải cảm nhận được lời ta nói rất đúng sự thật!"
Cô gái mặt cười ửng đỏ, tuy rằng nàng tu vi không kém, nhưng cũng chỉ là cùng với Linh Thông Tử ở sàn sàn như nhau mà thôi, đạo thai mới vừa kết thành không lâu, không thể phân biết rõ phái tu chân và tâm pháp bổn sự của hắn, lại càng không thể dùng tâm thông khi nói chuyện với hắn. Nhìn Hải Long dáng vẻ lo lắng, có chút nghi hoặc nói:
"Nói như vậy, ngươi thật không phải là đồng đảng của da^ʍ tặc ?"
Hải Long bất đắc dĩ nói:
"Ta quả thật không phải a! Rốt cuộc muốn ta như thế nào giải thích ngài mới có thể tin tưởng đây? Người xem, Tinh Lam Khải trên người của ta, còn có Huyễn Long này, đều là Liên Vân Tông pháp bảo của bọn ta, cực kì chánh tông. Nếu ta là da^ʍ tặc, sao có thể dùng chính tông pháp bảo như vậy?"
Cảm thụ được pháp lực tiềm ẩn trên Tinh Lam Khải cùng với Huyễn Long, cô gái không khỏi tin vài phần, nói:
"Nói như vậy, ta là trách lầm ngươi. Ngươi cũng không cần gọi ta tiền bối, chúng ta Thiên Huệ Cốc cùng Liên Vân Tông các ngươi bối phận bất đồng, gọi ta một tiếng sư tỷ được rồi."
Hải Long tâm rốt cục nghe nhẹ trong bụng, thử thăm dò nói:
"Sư tỷ, ngươi đã xác nhận thân phận của ta, vậy hiện tại có thể thả ta đi chưa."
Cô gái sắc mặt phát lạnh, nói:
"Không được. Ngươi phải theo ta cùng nhau bắt được tên da^ʍ tặc kia, mới có thể chứng minh của ngươi trong sạch, không thì sao ta có thể dễ dàng tin ngươi."