Chương 22: Thần Tiêu Thiên Lôi (Hạ)
Chỉ Thủy đạo tôn thấy Hải Long không ngừng run rẩy mà không hề kêu lên tiếng nào, trong mắt không khỏi ngạc nhiên, lạnh lùng nói:“Cảm giác thế nào? Đạo Minh quả thật nhân từ, nếu ngươi mà là đệ tử của ta, thì ta đã sớm trừng trị các thói hư tật xấu của ngươi rồi. Lúc này ngươi phải nhớ kỹ, bọn ta là sư trưởng của ngươi, đối với bọn ta thì ngươi phải tôn kính và phục tùng, lần này đi tới Phạm Tâm Tông nếu ngươi còn dám ở trước mặt tông phái khác làm càn, hậu quả ra sao thì ngươi đã biết.”
Phiêu Miểu đạo tôn nhíu nhíu mày, nói:
“Sư muội, đủ rồi. Hắn còn yếu, không thể chịu được thống khổ quá lớn.”
Lúc nãy không phải là nàng không có nghĩ tới ngăn cản Chỉ Thủy đạo tôn lại, nhưng Liên Vân Tông đối với chuyện bối phận cực kỳ coi trọng, mà Hải Long thật sự là rất bậy, vì muốn cho hắn bị giáo huấn một lần, nàng mới để mặc cho Chỉ Thủy đạo tôn, lúc nhìn bộ dáng đau khổ của Hải Long, trong lòng nàng cũng nào chịu nổi.
Chỉ Thủy đạo tôn nhàn nhạt nói:
“Sư tỷ, chính vì tỷ mềm lòng, nên giáo huấn tên tiểu hầu tử này nhiều hơn nữa, hừ, muội không tin là có ai mà không sợ thống khổ.”
Hải Long trong lòng oán hận tỷ lệ thuận với thống khổ không ngừng tăng lên, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, thần trí dần mê mang, nhưng sâu trong nội tâm lại vô cùng tỉnh táo, mầm móng nổi oán hận đã chôn dấu trong đó, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ mọc rể nẩy mầm.
Chỉ Thủy đạo tôn vung tay lên, giải trừ cấm chế của Hải Long, tất cả đau đớn chợt biến mất, Hải Long nhất thời tê liệt ngã xuống, thở hổn hển không ngừng, lúc này ngay cả nói cũng nói không được.
“Cho qua lần này, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta vừa nói, biết chưa?”
Hải Long một bên thở hỗn hển, một bên miễn cưỡng gật đầu, vẫn đang cúi đầu, bởi vì hắn sợ Chỉ Thủy đạo tôn sẽ phát hiện ra trong con ngươi kia chứa đựng thật sâu ý hận, Hải Long biết hiện tại hắn tuyệt đối không thể kháng cự lại hai vị đạo tôn, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn đến khi tu vi của mình ít nhất phải đạt tới cảnh giới giống như Chỉ Thủy đạo tôn thì may ra mới có thể cạnh tranh thực lực nổi. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn phương án khuất phục.
Phiêu Miểu đạo tôn nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Hải Long, phất nhẹ ngọc thủ, một viên long nhãn nhỏ màu trắng hiện ra trong lòng bàn tay nàng, hương thơm ngào ngạt nháy mắt đã tràn ngập khắp nơi trên Thanh Lam chi Vân.
“Hải Long, vừa rồi chẳng qua là sư muội dùng pháp lực tác động đến dây thần kinh của ngươi, đối với thân thể thì không có ảnh hưởng gì, nàng cũng là vì ngươi cả, phải biết rằng người tu chân chúng ta luôn nằm ở một tấm lòng không màng danh lợi. Tốt rồi, mau ăn Thanh Tâm Hoàn này đi, đối với ngươi sẽ rất có lợi.”
Nói xong, đem đan hoàn màu trắng kia đưa tới trước mặt Hải Long. Hải Long lắc lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn nói:
“Không cần đâu tổ sư, đệ tử chẳng qua chỉ là một gã kém cõi nhất trong các đệ tử, không cần phải lãng phí đan được quý giá của người, đệ tử chỉ cần nghĩ ngơi một chút sẽ tốt thôi. Chỉ Thủy đạo tôn giáo huấn đúng lắm, đều do đệ tử làm càn.”
Thanh âm của Hải Long tựa như phát ra từ nội tâm, cho dù bằng vào tu vi của Phiêu Miểu đạo tôn hay Chỉ Thủy đạo tôn cũng không thể phát hiện ra nội tâm chân thật của hắn. Nhưng Phiêu Miểu đạo tôn lại cảm giác được rõ ràng giờ đây khoảnh cách giữa Hải Long và mình đã xa dần, lúc này đây hắn đã dùng một tầng thật dày chắn tất cả những gì trong lòng mình lại, thành thử ra người khác không thể nào cảm thụ được tâm ý trong lòng hắn.
Chỉ Thủy đạo tôn nói:
“Sư tỷ, tại sao tỷ có thể đem Thanh Tâm Hoàn cho hắn? Để linh đan này thật sự có ích, thì không bằng tỷ nên cho muội. Tỷ xem, chẳng phải lúc này hắn đã ngoan hơn à. Về sau có lẻ sẽ ít gây thêm phiền toái cho chúng ta.”
Phiêu Miểu đạo tôn bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài ra:
“Sư muội, hắn còn là một đứa nhỏ, muội cần gì phải…, thôi quên đi, muội tiếp tục kể cho hắn nghe về các tông phái khác đi. Ta sẽ điều khiển Thanh Lam Vân từ đây, tranh thủ tới Phạm Tâm Tông sớm một chút.”
Chỉ Thủy đạo tôn gật đầu, tay phải quơ nhẹ, một cỗ khí thuần hậu ấm áp nhất thời tràn vào cơ thể Hải Long, khiến cho hắn rung lên. Hải Long yên lặng đứng lên đi đến bên cạnh Chỉ Thủy đạo tôn, cúi đầu không lên tiếng. Chỉ Thủy đạo tôn hài lòng nói:
“Bộ dạng hiện giờ của ngươi mới ra dáng chứ. Về sau chỉ cần ngươi một mực cung kính như vậy, tự nhiên ngươi sẽ có được ưu đãi. Ta đối với Viên Nguyệt Lưu và Vấn Thiên Lưu đều không có cảm tình gì. Bọn họ và Ngũ Chiếu Tiên từ trước đến nay đều tự cao giống nhau. Ngũ Chiếu Tiên do có năm người đạt tới Vô Ngã cảnh giới tiếp nhận tông chủ, bởi vì tu vi bọn hắn không kém, cho nên mới có thể chiếm vị trí đứng đầu trung nguyên lục tông. Trong lục tông thì Thiên Huệ Cốc và Phạm Tâm Tông có quan hệ tốt với chúng ta hơn. Nhất là Phạm Tâm Tông, Ngộ Vân phật tôn từng tự mình đến làm khách tại Liên Vân Sơn Mạch chúng ta, có thể nói là người duy nhất trong Trung Nguyên lục tông biết được thực lực chân chính của chúng ta. Ngươi biết nhiêu đó cũng đủ rồi, sau này có cơ hội bọn ta sẽ kể tiếp cho ngươi nghe.”
Hải Long cung kính nói:
“Dạ, tổ sư.”
Phiêu Miểu đạo tôn nói:
“Sư muội, các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, Thanh Lam chi Vân có ta chống đở là được.”
Hải Long nghiêng đầu liếc nhìn Phiêu Miểu đạo tôn một cái, trong mắt toát ra thần sắc phức tạp, ‘dạ’ một tiếng, vừa định khoanh chân ngồi xuống thì đột nhiên phát hiện cách phía trước không xa nổi lên một tảng lớn sương mù màu đen. Hắn thấy được thì tất nhiên Phiêu Miểu đạo tôn cũng phát hiện ra, hào quang màu thanh lam sau lưng sáng lên, ngay lập tức không do dự khống chế Thanh Lam chi Vân ngừng lại, quát:
“Yêu nghiệt phương nào dám cản đường của ta.”
“Dát, dát, dát, Tiểu cô nương thật khá, ta không nghĩ là năm trăm năm nay trong Tu Chân Giới lại có một nhân vật tu vi bật này, có thể điều khiển cả một đám mây. Nếu cô nương chịu qui phục, ta sẽ thu về làm thϊếp, còn bằng không thì tại đây ta sẽ nuốt chửng nguyên thần của ngươi, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.”
Đám sương đen phía trước chợt ngưng tụ thành hình một quái nhân ba mắt phiêu bồng giữa không trung, cước dẫm một đám sương mù đen dày đặc, trong đám sương không ngừng phát ra tiếng gầm rú thê lương, làm cho người nghe cảm giác sởn tóc gáy. Quái nhân ba mắt thân cao ba thước hơn, mặc trường bào màu đen, thân thể cực kỳ cường tráng, cặp mắt màu xanh lục, khí thế khổng lồ không ngừng áp đảo về hướng Phiêu Miểu đạo tôn. Kỳ lạ nhất chính là con mắt trên trán kia của hắn, hoàn toàn tương phản với hai con mắt xanh biếc còn lại, con mắt thứ ba này con ngươi thâm tím, không ngừng lóe ra hào quang quỉ dị.
Phiêu Miểu đạo tôn cũng không thèm để ý tới những lời của đối phương, đứng vững vàng trên Thanh Lam Vân, ở khí thế áp đảo khổng lồ của đối phương cũng không có nữa phần chùn bước, gió nhẹ nhè lay, làm mái tóc đen dài của nàng phất phơ.
“Không ngờ vừa xuất núi đã gặp ngay yêu quái ba mắt, trông qua thì ngươi cũng có ngàn năm tu vi à. Nếu bây giờ ngươi tránh ra, ta có thể mở rộng từ bi mà tha cho ngươi một mạng, còn không ta sẽ khiến cho ngàn năm đạo hạnh của ngươi bị hủy hoại trong chốc lát.”
Thanh âm của nàng bình tĩnh khác thường, không có nữa điểm dao động, tựa như đã làm cho quái nhân ba mắt giật mình, khí thế bức người kia của hắn hoàn toàn bị ép ngược về.
Hải Long trợn to mắt nhìn sinh vật không thể xem là người kia, trong lòng rất khẩn trương, không tự chủ được liền muốn thúc dục Tinh Lam Hoàn trên cổ ra. Chỉ Thủy đạo tôn đè bả vai Hải Long lại, truyền âm nói:
“Loại tiểu yêu ngàn năm đạo hạnh này thì có là gì ở trong mắt tỷ ấy, ngươi chỉ việc đứng xem. Tà vật trong nhân loại này, nhờ hấp thụ âm tà chi khí mà kết hợp với yêu ma tu thành tam nhãn yêu thể, đạo hạnh tuy rằng không kém, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại bọn ta, nếu sau này ngươi gặp sinh vật loại này, tốt hơn nên bỏ chạy lập tức, bởi vì nó chẳng những đại biểu cho ngàn năm đạo hạnh mà còn cho biết ít nhất đối phương đã đạt tới Đạo Long cảnh giới. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ yêu vật này không nhận ra đạo hạnh của mình kém hơn nhiều so với sư tỷ sao?”
Tam nhãn yêu hung quang trong mắt lóe ra, hắc hắc cười to nói:
“Tiểu đạo cô, đừng tưởng rằng ngươi cũng có ngàn năm đạo hạnh là có thể chống lại ta. Lão tử khổ tu năm trăm năm chính là để tàn sát bọn tự xưng là tu chân chính tông các ngươi, ngươi đã không biết phân biệt vậy thì để lão tử cho ngươi nhận thức một chút.”
Hai tay hợp lại, sương đen dưới chân chợt chuyển động, nhất thời gió âm lạnh rung, không trung tối đen kéo đến. Một cỗ đường kính ba thước, tà khí màu đen giống như thực thể chợt bay ra, đánh thẳng tới Phiêu Miểu đạo tôn, tà khí kia cơ hồ đã bao phủ toàn bộ phương vị Thanh Lam chi Vân lại. Hai tay Phiêu Miểu đạo tôn chấp lại thành chữ thập trước ngực, khẽ nói:
“Thiên Địa Vô Cực, Vạn Pháp Quy Tông, phá.”
Hào quang thanh lam chợt sáng lên, quang mang sau lưng Phiêu Miểu đạo tôn cũng liền tung ra, che chắn trước Thanh Lam chi Vân, trên tay liền biến hóa vài cái tư thế, hào quang thanh lam kia chợt lớn ra phóng tới cỗ đường kính ba thước kia, khi chạm vào bụi tà khí hắc sắc nhất thời tan rã như bọt tuyết. Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười, nói:
“Mễ lạp chi châu dã hiện quang hoa(*), dựa vào tu vi của ngươi mà muốn đấu với ta à?”
Tà quang chợt tiêu tán, tam nhãn yêu giật mình nhìn cô tiên trẻ Phiêu Miểu trước mặt, lòng đầy kinh hãi, bằng vào tu vi của hắn như thế nào lại nhìn không ra người tu chân trước mặt chừng đã ngoài ngàn năm tu vi chứ? Tự tin vào vài món pháp bảo tà ác uy lực cường đại mới dám ngang nhiên chặn đường, đợt công kích vừa rồi hắn cơ hồ đã dùng hết toàn bộ tà lực, không ngờ tới lại bị Phiêu Miểu đạo tôn phá giải dễ dàng như thế, nhất thời trong lòng có nhận thức khác đối với Phiêu Miểu đạo tôn, không dám khinh thường, hú lên quái dị, quát to:
“Lục hợp thái âm thái thường quân, tam thần nguyên thị địa tư môn, canh thị vạn tà tương chiếu diệu, phệ hồn tàn thân diệt thiên địa. Xú nha đầu, xem đây, Vạn Tà Thái Âm Phiên.”
Một khối màu đen thật lớn chợt lao ra, vô số thanh âm thê lương tru lên trong khoảnh khắc đã truyền khắp không trung, bầu trời tối sầm lại hoàn toàn, như là đêm tối, tà khí giống như cái mồm to phình ra muốn nuốt chửng tất cả điên cuồng vọt tới Thanh Lam chi Vân. Vòng bảo vệ của Thanh Lam chi Vân bị chấn động dữ dội, tựa hồ có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.
Hải Long đột nhiên gặp phải trường hợp này nên nhất thời hoảng sợ, âm thanh thê lương kia dường như muốn làm cho linh hồn hắn thoát ra ngoài, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, ảo giác hiện ra trước mặt, quằn quại toàn thân như muốn nổ tung ra, mồ hôi đầm đìa, chính là do âm thanh kia làm cho hắn không thể chịu đựng nỗi nữa, đúng lúc ấy, tại linh đài Hải Long đột nhiên dâng lên một cỗ khí lưu, trong nháy mắt đã chạy khắp thân thể, phong kín toàn bộ lục cảm của hắn, tất cả khổ sỡ nảy giờ cũng theo đó mà tan biến.
Hải Long khoanh chân ngã xuống Thanh Lam chi Vân, mơ hồ ý thức được cỗ khí lưu kia còn sót lại không nhiều pháp lực vận hành lắm. Hắn kinh ngạc phát hiện ra tuy mình đã mất đi lục cảm nhưng từ sâu trong nội tâm vẫn có thể thấy rõ ràng từng cái biến đổi bên ngoài.
Phiêu Miểu đạo tôn chợt nhìn thấy Vạn tà thái âm phiên này nhất thời sắc mặt biến đổi lớn, phẫn nộ quát:
“Hảo yêu vật, dám luyện chế cả thương thiên tà vật, xem ra hôm nay không thể tha cho ngươi được. Thần Tiêu kiếm, hiện hình.”
Thanh quang lóe sáng, một thanh trường kiếm nhìn cực kỳ bình thường hiện ra ở bàn tay Phiêu Miểu đạo tôn, ánh mắt sáng ngời toát ra hào quang thánh khiết, trường kiếm chỉ thiên, cước đạp thất tinh, trầm giọng nói:
“Thiên cương(sao Bắc Đẩu)chỉ xử hữu lôi đình, tiện hướng kỳ trung dịch lục đinh. Nhược giải cá trung ta tử quyết, tín tri tạo hóa chưởng trung sinh. Yêu thân tùy cương tinh sở chỉ, cương tinh chỉ sửu, kỳ thân tại vị, sở chĩ giả cát, sở tại giả hung.”
Theo pháp quyết kia liền hiện ra một đám phù hào màu lam, nhập vào trong Thanh Lam chi Vân, năng lượng tà ác kia vừa đánh tới nhất thời bị ngăn cản lại bên ngoài, căn bản là không thể mảy may động đậy. Ngay khi Phiêu Miểu đạo tôn niệm xong câu thần chú cuối cùng thì phù hào lúc nãy rõ ràng là dựng đứng lên, Thần Tiêu kiếm chợt lóng lánh lam quang, Phiêu Miểu đạo tôn quát to:
“Vạn tà yêu ma, độ kiếp hóa sinh.”
Hào quang màu lam do chính phù hào xuất ra tràn ngập khắp đất trời, đem không gian tăm tối tà ác kia phá tan thẳng về phía chân trời. Tam nhãn yêu chủ yếu là dựa vào gần đây luyện thành ‘vạn tà thái âm phiên’, bằng vào cực phẩm bảo khí tà ác này cũng đủ để so sánh với bất kỳ người tu chân tu vi cao thâm gấp đôi nào, đáng tiếc hôm nay hắn gặp phải địch nhân thật sự quá cường đại.
Ngay khi vô số đạo hào quang màu lam phóng lên dẹp tan Vạn tà Thái Âm phiên của hắn là lúc hắn đã ý thức được không ổn, vừa định cao chạy xa bay, thì cảm giác được có một cỗ thiên địa chính khí khổng lồ đã bao phủ hắn và Vạn tà Thái Âm phiên lại hoàn toàn, sợ hãi cứ thế mà tăng lên, tam nhãn yêu đem tất cả tà lực còn lại thu hết vào vu phiên, pháp lực không ngừng xuất ra, với ý đồ chơi đoàn cảm tử cuối cùng.
Hải Long thấy rõ ràng trong tay tam nhãn yêu cầm là một thanh đại kỳ màu đen dài đến hai trượng, trong đám hắc khí lưu chuyển cuồn cuộn kia tựa hồ có rất nhiều bộ xương khô trắng bệch.
Đang lúc tam nhãn yêu chuẩn bị tập trung toàn lực, lấy tâm điểm về hướng Phiêu Miểu đạo tôn mà công kích thì tự nhiên trên trời vang lên một tiếng sấm, ầm ầm nổ nhất thời làm sắc mặt hắn chấn động đến tái đi, theo bản năng nhìn lên không trung, chỉ thấy một đoàn hào quang màu đỏ mang theo chính khí lan tràn ra trăm dặm, bao phủ toàn bộ hắn lại bên trong. Cực độ hoảng sợ, hắn thất thanh la lên:
“Không, không có khả năng này? Đây, đây là Thần Tiêu Thiên Lôi ư!”
Tay đang cầm Vạn tà Thái Âm phiên kia của hắn đã run rẩy kịch liệt, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy, sắc mặt đã trắng bệch không còn chút máu.
(Đánh giá một chút về thói ương ngạng của Hải Long, ta hy vọng có thể cho các ngươi hiểu một chút đầu truyện. Đầu tiên, Hải Long là một đứa cô nhi, vậy hỏi ai sẽ dạy bảo cho một đứa cô nhi cấp bậc lễ nghĩa. Vì để sinh tồn lớn lên, kinh nghiệm của hắn phải lớn hơn so với những đứa trẻ tầm thường. Sở dĩ cô nhi bị khi dễ là do không được sự thông cảm của mọi người, điều này tự nhiên sẽ dung dưỡng thành một tính cách quái gở. Truyện về sau ắc sẽ có công đạo. Hy vọng mọi người kiên nhẫn theo dõi, cám ơn.)