Điểm thi đã có, toán và ngữ văn của Từ Triết Phàm được hai trăm điểm còn tự nhiên thì xuất sắc đạt được sáu mươi điểm. Số điểm này tất nhiên có thể đỗ Trường Trung Học Cơ Sở Số Một. Bởi vì bao nhiêu năm qua học sinh tiểu học lên trung học cơ sở học sinh có thể thi được hai trăm điểm gần như không có.
Từ Triết Phàm được xem như học sinh đầu tiên phá kỷ lục cho nên giáo uỷ ban giáo dục huyện đã quyết định trao thưởng cho Từ Triết Phàm một ngàn tệ.
Lưu Tú và Từ Truyền sau khi biết được thì vô cùng vui mừng. Gặp ai cũng khoe việc này, người trong thôn cũng đều hâm mộ nói con trai nhà ông Từ thật giỏi. Vừa có thể kiếm tiền vừa học tập tốt lại còn hiểu chuyện, thật sự là làm rạng danh dòng họ mà.
Lưu Quyền cũng được hai trăm mười ba điểm lọt vào top cuối của Trường Trung Học Cơ Sở Số Một. Tuy không xuất sắc như Từ Triết Phàm nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Trường tiểu học của Từ Triết Phàm lần này có hai bạn cùng thi đậu Trường Trung Học Cơ Sở Số Một. Điều này đối với nhà trường và giáo viên chủ nhiệm mà nói là vô cùng vinh hạnh. Vì việc này mà không lâu sau giáo viên chủ nhiệm lớp Từ Triết Phàm được bình chọn là chủ nhiệm lớp ưu tú, tiền lương còn tăng gấp mấy lần trước kia.
Một ngày trước khi rời khỏi trường thì Lưu Tú đã dẫn Từ Triết Phàm lên thành phố để nhận nhà.
Lúc trước Lưu Tú không đồng ý hôn sự này cũng có nguyên nhân, chủ yếu là bởi vì mặc dù Trương Chấn Hải ở trong thành phố nhưng còn không bằng ở nông thôn. Trong nhà chia thành ba gian nhỏ, cửa nhỏ đóng kín ai không biết còn tưởng đây là nhà dùng để chứa củi. Cha mẹ Trương Chấn Hải thì đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng lại không có việc làm, đều ở nhà chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của con trai khi làm việc ở một công xưởng nhỏ mà sống. Bây giờ con gái mình gả sang đấy có khi lại giảm bớt gánh nặng cho con trai nhà bọn họ nữa ấy chứ.
Lưu Tú dẫn theo Từ Triết Phàm tất nhiên là sẽ không đi tay không rồi, thế nên bà đã mang theo hoa quả rau củ nhà tự trồng. Vừa vào phòng Từ Triết Phàm cảm thấy bên trong có chút huyền bí, không có đủ ánh sáng. Lưu Tú tay thì xách đồ còn miệng thì gọi: “Thông gia?”
Lúc này bà cụ cố mới từ trong phòng đi ra. Bà nói chuyện có hơi khách khí , bà mời Lưu Tú và Từ Triết Phàm vào phòng ngồi.
Về chuyện Từ Triết Phàm sẽ ở nhà Trương Chấn Hải thì Lưu Tú đã sớm nói cho Từ Hiểu Hồng rồi. Cũng đã thoả thuận với người nhà Trương Chấn Hải và người nhà anh ấy cũng đã đồng ý.
Cho nên hôm nay Lưu Tú chỉ dẫn Từ Triết Phàm đến để làm quen rồi ăn bữa cơm trưa ở nhà Trương Chấn Hải thôi. Sau khi thấy Từ Tiểu Hồng và Trương Chấn Hải tan làm về thì dặn dò bọn họ mấy câu nhưng chủ yếu là muốn anh quan tâm đến Từ Triết Phàm nhiều một chút.
Tất nhiên là Trương Chấn Hải vỗ ngực đồng ý rồi.
Từ Hiểu Hồng vỗ bả vai Từ Triết Phàm rồi nói: “Mẹ, mẹ nói sao chứ. Đây là em ruột con mà, sao con có thể bạc đãi em ấy chứ? Đêm nay để em ở lại đây đi rồi mai con đưa em đi học cho.”
Lưu Tú vẫn có chút không nỡ. Nhưng nghĩ đến khi đi học thì đứa nhỏ cũng phải ở lại đây với cả cũng phải làm quen với nhà người ta dần dần nên bà chỉ có thể dặn dò Từ Triết Phàm hai câu rồi ngậm ngùi rời đi.
Nói đến Từ Triết Phàm thì anh thật sự không muốn ở trong nhà người khác. Mặc dù là nhà chị của mình nhưng mà chị cũng vừa mới kết hôn. Mà đây lại là giai đoạn đầu cũng không biết làm thế nào để hoà thuận với gia đình họ. Hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt người khác để cư xử cho đúng nữa.
Trước khi Từ Triết Phàm sống lại đã luôn phải nhìn sắc mặt của người khác để cư xử. Bởi vậy nên anh đã chán sống ở nhà của mình và đã suy nghĩ đến việc ra ngoài sống một mình.
Tình huống bây giờ so với trước khi sống lại có khi còn tệ hơn, không chỉ là ở nhờ chỗ này mà đến ăn uống cũng là phụ thuộc vào người khác. Thật là có chút cảm giác đang ăn nhờ ở đậu vậy.
Ăn nhờ ở đậu: Là sống nhờ gửi, tạm bợ ở nhà người khác.
Bây giờ có chỗ ngủ buổi tối cũng là một vấn đề lớn. Cả nhà tổng cộng chỉ có ba phòng, một phòng là dùng để nấu ăn, một phòng là phòng ngủ của chị và anh rể còn lại là một phòng của bố mẹ anh rể. Vì không có thừa phòng nào nên anh chỉ có thể chen chúc trên một cái giường với bố mẹ của anh rể.
May mắn thay chị anh đã mang cho anh một cái nệm với chăn mới, đây là những món đồ do Lưu Tú đã tự tay làm khi kết hôn. Đúng là Từ Triết Phàm sẽ cảm thấy hơi khó chịu khi phải sử dụng chăn nệm cũ của nhà họ.
Trương Chấn Hải cũng vừa mới kết hôn xong nên khá thoải mái cũng không coi anh như người ngoài, với lại Trương Chấn Hải cũng đối xử với anh rất tốt. Thậm chí còn nói với cha mẹ của anh ấy rằng em vợ này có triển vọng vô cùng, đi thi lại có thể đạt được hạng nhất toàn huyện. Còn nửa đùa nửa thật nói rằng nếu sau này Từ Triết Phàm có năng lực thì có thể đi theo ánh sáng gì đó.
Nghe vậy Từ Triết Phàm cũng chỉ cười cười. Anh biết sống ở đây anh chỉ có thể tuân thủ nguyên tắc cười nhiều nói ít, không thể thoải mái tùy tiện như ở nhà được.
Ngày hôm sau, như lời đã nói thì Từ Hiểu Hồng đã đưa Từ Triết Phàm đến cổng trường. Vốn dĩ cô định đưa đến tận lớp nhưng Từ Triết Phàm đã từ chối, anh nói: “Chị, chị đi làm đi không thì muộn giờ mất. Để em tự vào được rồi.”
Quả thật Từ Hiểu Hồng hơi vội nhưng lại sợ em trai mình không tìm thấy lớp nên nói: “Hay là để chị đưa em đến tận lớp, không thì lại sợ em đi nhầm lớp mất.”
“Em đi được mà. Lúc thi em có tới nên biết lớp ở đâu rồi, chị mau đi làm đi.”
Từ Hiểu Hồng thấy anh chắc chắn như vậy nên cũng do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy được rồi, nhớ phải chú ý an toàn đấy. Nhớ tạo mối quan hệ tốt với bạn bè nhé. À còn nữa, tan học là phải về nhà thẳng nhà luôn đấy biết chưa hả.”
“Em biết rồi mà.” Từ Triết Phàm trả lời.
Lớp một có tổng cộng bốn lớp và mỗi lớp có bốn mươi học sinh và đương nhiên là Từ Triết Phàm sẽ được xếp vào lớp một rồi. Vào thời điểm đó không phải ai cũng có thể được xếp vào lớp một, nếu vẫn muốn xếp vào lớp một thì có hai trường hợp một là thành tích học tập tốt và xếp hạng trong cuộc thi vào Trung Học Cơ Sở phải cao, còn hai thì phải là con em nhà cán bộ cấp cao có tiền có quyền thế.
Từ Triết Phàm phải đi hai vòng trường thì mới tìm thấy lớp một. Lúc mới đi vào lớp thì bên trong rất ồn ào còn giáo viên đang đọc danh sách lớp và Từ Triết Phàm là học sinh cuối cùng vào lớp.
Lúc đứng ở cửa lớp anh nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên anh, giọng nói rất quen thuộc đó là Lưu Quyền. Từ Triết Phàm vừa thấy là anh ấy thì nở nụ cười. Lúc này Lưu Quyền đang ngồi ở vị trí hàng thứ hai vừa cười vừa gọi tên Từ Triết Phàm.
Từ Triết Phàm vừa muốn trả lời thì mắt đã nhìn đến bên cạnh Lưu Quyền, nụ cười trở nên cứng đờ. Hơi cảm thấy bất đắc dĩ, anh hẳn phải nghĩ tới sớm hơn đi một vòng lớn rồi vẫn trở về điểm xuất phát.
Ngồi cạnh Lưu Quyền là Lý Bách Nhiên mặc bộ quần áo thể thao đen tuyền đang cười như không cười nhìn anh. Từ Triết Phàm cứng ngắc chào hỏi Lưu Quyền. Anh sờ mũi chuẩn bị đi qua người Lý Bách Nhiên thì lại nghe thấy người này mở miệng còn mang theo chút giễu cợt và châm chọc: “Ô, đây không phải là Trạng Nguyên tỉnh đạt điểm tuyệt đối đây sao? Thế nào? Thấy kiêu ngạo lắm đúng không?”
Lý Bách Nhiên vừa dứt lời, Từ Triết Phàm đã cảm nhận được có mấy đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm anh. Nghe nói hiện tại bố của Lý Bách Nhiên đã được thăng chức lên làm bí thư huyện, vì có uy thế thế nên chắc hẳn không ít người muốn lấy lòng cậu ấy. Sau buổi học đầu tiên này chỉ sợ lớp một sẽ là địa bàn của cậu ấy, Từ Triết Phàm cảm thấy mình mới tới vẫn nên khiêm tốn một chút thì sẽ ít rắc rối hơn. Không phải người ta có câu "Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu(*)" sao.
Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: Ý muốn nói việc nhỏ mà ta không thể nhẫn nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn.
Vì vậy anh cố nở một nụ cười giả dối rồi nói: “Kìa cậu nói gì vậy, tôi đâu phải là loại người đó.” Nói xong thì anh lấy ra mấy thanh kẹo đậu phộng từ trong túi áo kẹo này anh vốn định đưa cho một mình Lưu Quyền vậy mà bây giờ lại phải đưa cho người khác ăn cùng. Trong lòng Từ Triết Phàm đang rỉ máu nhưng ngoài mặt vẫn phải cười haha mà nhét kẹo vào tay hai người họ.
Lưu Quyền rất thích ăn kẹo đậu phộng nên anh vui sướиɠ nhét kẹo vào túi áo. Kẹo trên tay Lý Bách Nhiên còn sót lại chút nhiệt độ từ tay Từ Triết Phàm. Nhưng Lý Bách Nhiên cũng không nói lấy hay không lấy mà chỉ nhìn anh một cái rồi nhân lúc giáo viên không chú ý quay đầu ném kẹo cho mấy người khác: ‘Đây chắc hẳn là những bạn bè thân thiết của cậu ấy.’ Từ Triết Phàm thầm nghĩ.
Từ Triết Phàm cảm thấy có chút bực bội. Cho dù cậu ấy không thích ăn kẹo thì cũng đừng cầm kẹo của mình đem mang cho người khác chứ. Tuy rằng kẹo cũng không đáng bao nhiêu tiền nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì Từ Triết Phàm vào muộn nên mất một lúc giáo viên mới nhìn thấy anh rồi đọc tên điểm danh anh. Cô giáo cười với anh một cái rồi chỉ cho anh vị trí ngồi.
Nhìn chỗ ngồi của mình Từ Triết Phàm thấy vừa vui vừa buồn. Vui là được ngồi gần Lưu Quyền còn buồn là ngồi đằng trước lại là Lý Bách Nhiên.
Anh lề mề đi đến chỗ ngồi đặt cặp xuống. Lúc này bạn cùng bàn quay sang chủ động nở nụ cười chào hỏi với anh nên Từ Triết Phàm cũng theo bản năng mà cười lại. Anh có cảm giác bạn học này rất quen thuộc, sau đó bạn cùng bàn mở miệng hỏi anh: “Tôi tên là Tống Tài. Còn cậu, cậu tên là gì.”
Từ Triết Phàm vừa muốn trả lời lại thì giáo viên đã cầm phấn gõ gõ vào bảng đen. Trong lớp trở nên yên tĩnh hẳn rồi sau đó giáo viên đẩy mắt kính nói: “Chào các em, chào mừng các em đã đỗ vào Trường Trung Học Số Một của huyện. Tôi - Vu Hiểu Lệ vừa là giáo viên chủ nhiệm và vừa là giáo viên ngữ văn của các em.” Nói xong cô xoay người viết tên mình lên bảng đen, chữ viết của cô thật xinh đẹp và ngay ngắn.
“Mọi người đều biết trường Trường Trung Học Cơ Sở Số Một là trường Trung Học tốt nhất huyện. Thế nên các em có thể thi được vào đây mà nói là điều rất đáng để tự hào và cô cũng cảm thấy rất tự hào khi được làm giáo viên chủ nhiệm của các em.”
“Hôm nay các em có thể ngồi ở đây và trở thành thành viên của tập thể lớp một đã là một duyên phận rồi. Cô hi vọng các em sẽ quý trọng cơ hội không dễ gì có được này. Sau này trong học tập và cuộc sống có thể giúp đỡ và khuyến khích lẫn nhau. Còn một chuyện cô muốn nói với mọi người đó là trong lần thì lên Trung Học Cơ Sở này huyện chúng ta có một bạn đạt điểm tối đa cả ba môn và may mắn hơn là bạn ấy ở trong lớp chúng ta. Chúng ta hãy cùng vỗ tay chào đón bạn học Từ Triết Phàm nào...” Sau đó cô giáo Vu Hiểu Lệ mỉm cười nhìn về phía Từ Triết Phàm rồi dẫn đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay to như sấm đến nỗi có thể làm cho người ta choáng ngợp. Tràng vỗ tay này làm cho Từ Triết Phàm không tự giác mà đỏ mặt nên anh vội đứng dậy gật đầu xem như đáp lại mọi người.
Chờ tiếng vỗ tay nhỏ dần đi rồi cô giáo Vu Hiểu Lệ tiếp tục nói: “Còn có một bạn nữa cũng rất đáng được khen ngợi. Thành tích của bạn ấy cũng không kém chút nào, môn toán được một trăm điểm, ngữ văn được chín mươi tám điểm và môn tự nhiên được sáu mươi điểm chỉ kém bạn học Từ Triết Phàm hai điểm thôi. Chúng ta cũng cùng nhau vỗ tay cho sự xuất sắc này của bạn Lý Bách Nhiên nào các em.” Cùng lúc với tiếng vỗ tay vang lên thì Lý Bách Nhiên cũng đứng dậy. Rất nhiều bạn học trong lớp vỗ đến mức tay đỏ cả lên, họ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai bạn học vừa được cô nêu tên kia. Thầm nghĩ hai người này quả thật đều là thiên tài. Đề thi lần này khó như vậy mà một người đạt tối đa còn người còn lại thì gần đạt được điểm tối đa.
Nhắc đến Lý Bách Nhiên thì trong lòng Từ Triết Phàm lại cảm thấy có chút tội lỗi.
‘Nếu không phải mình được sống lại nên biết trước đề thi văn rồi học thuộc chúng để đạt điểm tối đa thì nói không chừng cậu ấy mới là Trạng Nguyên thật.’