Sau bữa trưa, Từ Truyền và Lưu Tú cùng đi đến tổ sản xuất để mua cây giống. Trong đó có rất nhiều cây giống khác nhau, ông Lưu cho Từ Truyền chọn bất kỳ cây nào mà ông muốn.
Từ Truyền cũng không cần mua nhiều, phát hiện trong vườn cây ăn quả còn có mấy mảnh đất trống, có lẽ là do tổ sản xuất lần trước trồng rau còn để lại, ông cảm thấy tốt nhất là trồng tất cả cây giống xuống đất, đợi thêm hai năm là chúng sẽ đơm hoa kết trái(3)
(3): Đơm hoa kết trái: ra hoa và tạo quả.
Tất cả các giống cây của tổ sản xuất đều có chất lượng rất cao. Từ Truyền và Lưu Tú nhìn thôi đã hoa hết cả mắt, họ đã dành ra cả buổi chiều để chọn ra mấy chục cây và mang về để trong sân.
Sáng hôm sau, hai người đem theo cây giống lên trên đồi trồng.
Để lại trong nhà mười ba cây để dự trù, buổi chiều Từ Triết Phàm ngồi xổm trong sân nhìn mấy cây giống đó thì đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu. Anh nghĩ đất đen ở trong không gian còn tốt hơn cả đất ở trong vườn, nếu có thể trồng cây giống ở trong đó thì không biết lúc ra trái nó có to hơn không nữa.
Trước đây anh cũng từng tò mò thử đem vài thứ vào không gian bên trong mặt dây chuyền ngọc bích, nếu là cái lọ làm bằng gạch thì không thể cho vào trong được, nhưng cái muỗng do mẹ anh làm bằng trái bầu thì lại có thể cho vào, bây giờ là cây giống thì anh không biết có bỏ vào được hay không.
Anh không khỏi nóng lòng muốn thử. Thấy xung quanh không có ai, anh nhìn cây giống nói thầm: "Vào trong đi."
Vụt một cái, toàn bộ cây giống trên mặt đất đều biến mất. Từ Triết Phàm vui mừng khôn xiết, không gian không có bài xích cây giống, tốt quá đi.
Từ Triết Phàm vội vàng đóng cửa nhà lại, trở về phòng ngồi lên giường đất, sau đó nhắm mắt lại tiến vào không gian trong mặt dây chuyền ngọc bích, mười ba cây giống xếp thành từng hàng trên mặt đất.
Cây giống lúc ở bên ngoài lá hơi héo một chút, nhưng không ngờ khi cho vào trong không gian thì lá lại có màu xanh tươi tốt, còn có vẻ dày hơn rất nhiều.
Từ Triết Phàm nhìn một hồi rồi không thể nào nhịn được mà bắt đầu đào hố trồng cây, trồng xong hết thì lau mồ hôi, chạy lại hồ múc mấy gáo nước tưới cho cây non. Cảm thấy hơi khát nước nên bưng gáo lên uống hai hớp, rồi nhìn những cây giống đó đang đâm chồi nảy lộc, anh bắt đầu có cảm giác mong chờ.
Khi anh ra khỏi không gian thì trời đã tối, Lưu Tú và Từ Truyền đã về từ lâu, thấy Từ Triết Phàm đã ngủ say nên không gọi anh dậy, khi anh xỏ giày chạy ra ngoài, mẹ của anh - Lưu Tú - đang ở trong sân, kéo anh lại nói: "Tiểu Phàm, mặt con dính cái gì vậy?" Từ Triết Phàm sững sờ đưa tay lên mặt xoa xoa, cảm giác dinh dính như mồ hôi.
"Giống như vừa chui vào đáy nồi vậy, mau múc nước rửa sạch đi." Lưu Tú nói.
Từ Triết Phàm vội vàng vào phòng soi gương thì giật nảy mình, gương mặt của anh thật sự rất đen, trên mặt dính một lớp chất bẩn, lúc cởϊ qυầи áo ra cũng thấy giống như vậy, anh cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng cơ thể anh không có vấn đề gì cả, sao có thể dính mấy thứ như thế này chứ?
Sau khi lau sơ người bằng nước ấm và thay một bộ quần áo khác sạch hơn, anh lại chạy vào phòng soi gương, chỉ thấy da mặt và cơ thể trắng hơn lúc trước rất nhiều, da cũng mỏng hơn trước, sờ vào rất mịn màng. Sau đó anh bỏ gương xuống, cau mày tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trừ việc uống hai hớp nước trong hồ lúc nãy ra thì anh chưa ăn cái gì hết, không lẽ là vì nước hồ sao? Từ Triết Phàm suy nghĩ thật lâu rồi quyết định sẽ lấy một ít nước trong hồ để nghiên cứu trước, nhưng dù đã bỏ ra rất nhiều thời gian, dùng gáo múc nước hồ mấy chục bận cũng không thể đem ra ngoài dù chỉ là một giọt, Từ Triết Phàm đành phải dừng lại, trong lòng cảm thấy nước hồ có lẽ là thứ tốt, uống vào sẽ không gây hại cho cơ thể, ít nhất cũng có thể tẩy sạch các chất bẩn trong người, nhưng không thể tùy ý đem ra bên ngoài được, nước hồ chỉ thuộc về không gian.
“Tiểu Phàm, cây giống trong sân đâu cả rồi?” Từ Truyền ở bên ngoài lớn giọng hỏi. Mí mắt Từ Triết Phàm giật giật thầm than toang rồi, anh quên mất việc này rồi sao?
Thấy Từ Triết Phàm ấp a ấp úng cả buổi trời cũng không thể giải thích lý do tại sao nên Lưu Tú đứng bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn mà giơ tay nắm lấy tai của Từ Triết Phàm nói: “Mẹ kêu con ở nhà giữ nhà, vậy mà cây giống bị người ta trộm lúc nào con cũng không biết. Trên núi vẫn còn thiếu năm cây giống mà giờ thằng nhãi con này còn làm mất nữa, giờ con tính sao đây? Trồng con giống như trồng mấy cái cây được không hả?”
Lỗ tai của Từ Triết Phàm bị Lưu Tú nắm đỏ bừng lên, chỉ có thể kêu thảm thiết, thầm nghĩ khi nào Lưu Tú mới mềm lòng buông anh ra.
Từ Truyền ở bên cạnh không thể chịu được mà xua tay: “Thôi mà bỏ đi. Con còn nhỏ có biết gì đâu, làm sao có thể như người lớn suy nghĩ mấy chuyện này chứ, không thì ngày mai anh sẽ đi vào thôn mua thêm năm cây. Lần trước ông Lưu có nói trong thôn còn rất nhiều cây giống, không ít hơn năm cây của nhà của chúng ta đâu.”
Lúc này Lưu Tú mới buông tay, giận dữ gõ gõ vào ót của Từ Triết Phàm.
Từ Triết Phàm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa lỗ tai nóng rát, cuối cùng cũng xong rồi, còn tưởng là sẽ bị đánh nữa chứ.
Vào trong nhà, Lưu Tú lầm bầm: “Anh nghĩ xem ai mà thất đức vậy chứ, dám xông vào nhà của người ta trộm cây giống, có bán cũng được bao nhiêu đâu? Em thấy nếu không phải nghèo túng thì cũng là phường trộm cắp. Nếu em bắt được hắn nhất định sẽ lấy dao phay dậm vào tay của hắn, coi coi sau này hắn ta còn dám trộm đồ nữa hay không...”
Từ Triết Phàm đi ở phía sau nghe thấy thế thì cười gượng.
Cơm tối rất đơn giản, mỗi người một trứng vịt muối, hai quá vỏ xanh với một quả vỏ trắng, đều là vịt nhà nuôi, lòng đỏ bắt đầu chảy dầu, ăn rất ngon.
Từ Triết Phàm xới một chén cơm đầy ăn với trứng vịt rồi không muốn bỏ đũa xuống nữa, nghĩ thầm trứng vịt này bổ dưỡng hơn rất nhiều so với trứng vịt được nuôi sau này, càng không thể so được với lòng đỏ trứng, một trời một vực.
Sau khi dọn dẹp xong bàn ăn, Từ Truyền và Lưu Tú có lẽ đã thấm mệt, đầu vừa chạm gối đã ngủ say như chết, sau khi tắt đèn, Từ Triết Phàm nằm lên giường đất.
Nằm ngửa một lúc, anh trở mình rồi đi vào bên trong không gian. Vừa vào trong không gian, Từ Triết Phàm đã sững sờ. Mười ba cây giống vừa trồng hồi chiều bây giờ đã to bằng cổ chân, mọc đầy lá, xanh mơn mởn.