Từ Triết Phàm thực sự có hơi lo lắng trong lòng, nếu mẹ Lưu Tú không thể vay tiền được thì...
Khi Lưu Tú về đến nhà thì trời đã trưa, tay cầm một cái túi, khi bước vào sân bà liếc nhìn hai cha con Từ Truyền và Từ Triết Phàm rồi đi thẳng vào nhà mà không nói một câu nào.
Sau đó ngồi lên trên giường đất nhỏ giọng chửi rủa: “Anh nói xem tại sao hồi đó anh trai em lại cưới một bà vợ như vậy? Thật là khốn nạn, mượn tiền bà ta mà như ăn cắp không bằng, tới Chu Bái Bì(1) cũng không như bà ta, rõ ràng là họ hàng với nhau vậy mà em còn tưởng là mình đang ăn xin ở nhà bà ta.”
(1): Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm 《Nửa đêm gà gáy》của Trung Quốc.
Từ Truyền nghe giọng điệu của bà thì cảm thấy hơi khó chịu, sau đó hỏi: “Anh chị không cho vay hả?”
Lưu Tú ngẩng đầu nhìn Từ Truyền một lúc rồi đột nhiên chuyển từ tức giận chuyển sang cười, ném cái túi cho Từ Truyền nói: “Với cái miệng của vợ anh mà không vay được sao? Nếu không cho vay thì hôm nay em sẽ ở luôn trong nhà bà ta không về.”
Từ Truyền vui mừng hỏi: “Mượn được bao nhiêu?”
Lưu Tú nói: “Một ngàn tệ, yêu cầu chúng ta trả lại một ngàn ba vào năm sau, ban đầu còn một mực từ chối khiến em nổi giận, may sao anh ấy còn thương anh và vẫn xem em là em gái, nếu không thì sẽ không mượn được tiền đâu!”
Từ Truyền cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói: "mượn được thì tốt" rồi thôi, sau đó thì vội vàng kêu Từ Triết Phàm đóng cửa lại rồi cả nhà cùng ngồi lên giường đất điếm tiền.
Tổng cộng là một ngàn sáu tệ, giữ lại một trăm tệ dự phòng sau này nếu cần mua thuốc chữa bệnh cho cây hay gì đó rồi bọc một ngàn năm trăm tệ còn lại vào tờ báo rách.
Lưu Tú hối thúc Từ Truyền: “Đã vay tiền rồi thì đừng để ở nhà, cứ cầm ra thôn ký hợp đồng đi, kẻo lại đêm dài lắm mộng.”
Từ Truyền suy nghĩ, nói: “Được, anh lập tức đi làm ngay.” Nói xong ông nhét tiền vào trong áo rồi vội vàng đi vào thôn Đại Đoàn.
Khi vừa đến thôn, Từ Truyền đi gặp ông Lưu trước để báo rằng ông muốn ký hợp đồng vườn trái cây, ông Lưu là người đã động viên Từ Truyền thuê lại vườn trái cây do đó ông thấy rất vui khi Từ Truyền có ý định này.
Thuê được vườn trái cây là cả một quá trình dài, đầu tiên là cho những dân làng muốn thuê mảnh đất đó đấu giá với nhau, ai trả nhiều tiền hơn thì sẽ ký hợp đồng với thôn, nhưng vì có mối quan hệ với ông Lưu nên quá trình rút gọn thành một câu nói. Sau khi báo cáo với thư kí, ông lập tức soạn ra hai bản hợp đồng có thời hạn là năm năm, chỉ cần ký tên đóng mộc rồi trả tiền là xong.
Từ Truyền đem theo hợp đồng đi về nhà, tâm trạng của ông rất vui vẻ, hôn Lưu Tú rồi bước vào trong phòng nói: “Vợ ơi, xong rồi, xong rồi, em xem hợp đồng này đi!”
Lưu Tú có hơi ngượng ngùng vì nụ hôn của chồng, vội vàng đẩy ông ra nói: “Con còn ở đó kìa!” Nói rồi bà cầm tờ giấy lên: “Em cũng không biết chữ, đưa em coi cũng vô dụng.”
Từ Truyền cười khúc khích, xoay người ôm chầm Lưu Tú, hôn hai cái rồi nói: “Con trai, cha của con làm chủ vườn trái cây, sau này con có thể ăn táo với đào rồi.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Triết Phàm nhìn thấy Từ Truyền hạnh phúc như thế này, anh nắm áo áo ông cười nói: “Cha, cha nói xem con có thể ăn bao nhiêu cân? Một trăm cân được không ạ?”
Từ Truyền cười nói: “Đừng nói chỉ có một trăm cân mà con ăn luôn gấp đôi cũng được. Khi nào cha con kiếm được tiền thì cha sẽ mua quần áo thật đẹp cho con mặc, chúng ta cũng không cần nhặt lại đồ cũ của người ta nữa.”
Lưu Tú tìm một cái bịch ni lông bỏ hợp đồng vào buộc chặt rồi cất vào tủ, khóa lại. Nghe hai cha con trò chuyện rồi nói: “Được rồi, hai cha con anh đừng có vui mừng sớm quá, cái vườn trái cây này mặc dù có hợp đồng đó nhưng thu lãi được hay không thì chưa chắc đâu.”
Từ Triết Phàm nắm chắc phần thắng nói: “Mẹ yên tâm, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.”
Lúc này Lưu Tú mới bật cười, nói: “Được rồi, mẹ chỉ muốn nói với con những lời tốt đẹp mà thôi, trưa nay mẹ sẽ luộc hai trứng vịt muối cho hai cha con ăn đỡ đói.”
Từ Truyền buông Từ Triết Phàm ra, trả lời: “Ừm, vậy bây giờ anh đi ra vườn một chuyến đây.”
Từ Triết Phàm vội vàng nắm lấy quần của Từ Truyền nói: “Cha, cha dẫn con đi chung đi, con cũng muốn đi coi.”
Từ Truyền cười nói: “Được thôi, hai cha con mình đi chung.”
Lưu Tú đang bận moi trứng vịt muối trong hũ dưới bếp nói vọng ra: “Đừng đi xa quá đấy, nhớ về sớm ăn cơm.”
“Biết rồi mà...”
Vườn trái cây của Từ Truyền rất gần nhà của ông, đi ra cổng quẹo một cái là tới, diện tích không hề nhỏ, cây trái tươi tốt, theo lời kể của ông Lưu thì hồi trước khi tổ sản xuất trồng trái cây thì khu vực này có năng suất cao nhất, đất tốt cây tốt mà trái cũng ngọt nên đã có rất nhiều người muốn thuê mảnh đất này nhưng ông Lưu vẫn không chịu vì lúc trước khi con trai của ông rớt xuống nước, được Từ Truyền cứu mới sống được tới ngày nay nên ông Lưu nghĩ rằng nếu Từ Truyền thuê cái vườn trái cây này thì việc giao mảnh đất này cho ông cũng được xem là trả ơn.
Từ Truyền chắp tay sau lưng dẫn theo Từ Triết Phàm đi một vòng quanh vườn. Quả thật đây là cây tốt, đang trong khoảng thời gian thích hợp để ra hoa kết trái, mặt đất cũng được quét dọn sạch sẽ.
Từ Triết Phàm đi theo Từ Truyền được một lúc thì anh bỗng nhìn xuống đất ở dưới chân rồi cúi người xuống nắm lấy một ít rồi xoa xoa, đất này có màu đen khiến anh nhớ đến đất đen(3) ở trong không gian, nhưng nó đậm màu hơn đất ở đây.
(2): Đất đen (Chernozem) là loại đất rất màu mỡ phì nhiêu và có thể tạo ra năng suất nông nghiệp cao với khả năng lưu trữ độ ẩm cao.
Thế là anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, tại sao đất ở đây lại có màu đen?” Vậy đất vàng có phải sẽ có màu vàng đúng không?
Từ Truyền cũng cúi xuống, nắm lấy một nắm đất cười nói: “Con không hiểu đúng không? Đất đen rất tốt, có nhiều dinh dưỡng, trồng cây gì cũng lớn mà trái cũng sẽ ngon hơn so với đất vàng, xem ra là cha đã chọn đúng đất rồi!”
Từ Triết Phàm ngồi xổm ở đó mà suy nghĩ, Từ Truyền ném đất đi, sau đó phủi tay đứng thẳng dậy: “Được rồi con trai, mau về nhà ăn cơm đi, coi chừng mẹ con lại nổi giận đó.”