Anh chỉ cảm thấy có chút chóng mặt, anh bóp chặt điện thoại trong tay nói: “Tiểu Thành, đó là di vật của mẹ tôi, tôi đã nói không bán, làm sao anh có thể bán?” Vu Thành nói: “Chỉ là dây chuyền mà thôi, nếu em thật sự thích, về sau tôi mua cho em mấy chục cái, được không? Triết Phàm, bây giờ em đang ở đâu? Tôi sẽ đón em..."
Từ Triết Phàm bấm nút tắt, anh cảm thấy có chút bất lực. Không có nhà chỉ cần cố gắng kiếm tiền là được, không có tiền chỉ cần cố gắng làm việc là được nhưng không có dây chuyền thì… Bây giờ cả tâm trí của anh dường như đều trống rỗng, cho dù anh có nhiều tiền và nhà cửa thì cũng vô ích thôi. Lúc trước nó ở bên cạnh thì không có cảm giác gì nhưng bây giờ một khi mất đi thì lại đau đớn như đứt ruột, anh cảm thấy ngực mình trống rỗng.
Mặc dù từ nhỏ gia đình nghèo nhưng mẹ anh không nỡ bán dây chuyền mà coi nó là một kho báu cất lại cho mình, bà nói rằng để dành cho những suy tư của riêng mình.
Bây giờ đến tay anh thì nó lại rơi vào tay Vu Thành mất rồi. Anh lắc đầu, không trách Vu Thành mà chỉ nên đổ lỗi cho chính anh, đổ lỗi cho anh không có tiền đồ, không có năng lực. Nếu tất cả có thể quay lại thì anh nghĩ anh nhất định sẽ học thật tốt rồi thi vào trường tốt, sau đó có công việc tốt thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền và có thể tự mua được nhà riêng.
Nếu như tất cả có thể quay lại thì nhất định anh sẽ có thể bảo vệ những gì mẹ để lại cho anh. Có thể sống độc lập, chịu đựng được sự cô đơn mà không cần dẫn sói vào nhà và cũng tuyệt đối sẽ không yêu người như vậy nữa. Nhưng trên thế giới này không có hai chữ "nếu như" và cũng không có thứ gì có thể cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu cả.
Từ Triết Phàm có chút thất thần đi ra ngoài, sau khi đi vài bước thì anh lao xuống đυ.ng phải một người, từ Triết Phàm lập tức đứng dậy rồi vội vàng xin lỗi. Anh đυ.ng phải một người đàn ông rất đẹp, anh ta có làn da trắng mà Từ Triết Phàm luôn ngưỡng mộ, vóc dáng cũng đẹp. Trong ký ức của anh thì người tình của Vu Thành dường như cũng có vẻ ngoài giống như người này. Khóe miệng của Từ Triết Phàm nở một cười cay đắng, sau đó thì ánh mắt của anh sa vào cổ của đối phương khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen thời trang. Và dây chuyền treo lơ lửng lấp lánh trên cổ của anh ta rất quen thuộc.
Anh chớp mắt một lần nữa và xác nhận lại một lần nữa, ngoại trừ các sợi dây đỏ bị thay thế bằng chuỗi bạc bên ngoài thì nó chính xác là sợi dây chuyền mà Vu Thành đã bán đi của anh.
Từ Triết Phàm không nhịn được mà đưa tay ra muốn đi chạm vào, lại bị đối phương đột nhiên vẫy đi, anh ta không vui nói: “Người gì vậy, bất lịch sự quá đấy? Anh có thể sờ vào thứ như này à? Anh có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Hai triệu tệ đấy! Mỗi lần chạm vào thì tính một trăm ngàn tệ, anh có thể trả nổi không?"
Anh ngập ngừng một lúc sau đó nói: “Tôi xin lỗi...” Sau đó anh chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, ngón tay không ngừng vuốt ve chiếc hộp và nói: “Tôi chỉ muốn đưa cái hộp dây chuyền này cho anh mà thôi..."
"Hộp à?" người đàn ông nhìn Từ Triết Phàm cầm trong tay một cái hộp của thứ gì đó thì anh ta đột nhiên sáng mắt.
Anh chậm rãi mở chiếc hộp ra và nói: “Này, bên trong có rãnh, dây chuyền đặt vào chính giữa, chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ thuần túy nên rất thích hợp để chứa những viên ngọc giá trị như thế này.” Người đàn ông nghe thấy thì nãy ra một số ý định nhưng sau đó lại tỏ vẻ nghi ngờ mà nói: "Anh thực sự sẵn lòng cho tôi à?Chiếc hộp này trông không hề rẻ tiền đâu."
Từ Triết Phàm gật đầu, nhìn dây chuyền tràn đầy nỗi nhớ nói: “Cái này tặng cho anh, chỉ là anh có thể hứa với tôi rằng anh sẽ giữ nó thật tốt không...” Người đàn ông thấy Từ Triết Phàm chân thành nê không tự chủ mà giơ tay sờ dây chuyền rồi nói: “Đương nhiên rồi.”
Anh bất đắc dĩ đưa cái hộp qua, chỉ vào dây chuyền trên cổ anh ta rồi hỏi: “Có thể để cho tôi nhìn nó một lần nữa không, chỉ một lần...” Quán bar đều là những người quen biết nên anh ta không sợ sẽ bị Từ Triết Phàm cướp mất nên anh ta từ từ tháo dây chuyền xuống và đưa cho Từ Triết Phàm. Từ Triết Phàm đưa tay đón lấy rồi cẩn thận đặt dây chuyền vào trong hộp, khi ngón tay chạm vào anh cảm nhận như có một loại cảm giác nhẹ nhàng.
Từ Triết Phàm chậm rãi che nắp lại. "Tách" một giọt nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt rơi xuống trên hộp. Chỉ trong một khoảnh khắc, Từ Triết Phàm cảm thấy trước mắt có một luồng ánh sáng chói lóa, chưa để anh xem kỹ thì trong hộp đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, anh kinh ngạc mở miệng còn chưa kịp kêu lên thì cả người đã mất ý thức trong luồng ánh sáng chói mắt ấy rồi.