Hôn Em Đến Khi Ngừng Thở

Chương 27: Anh sợ ma

Nói xong, Tô Ni Hinh cuối chào vị bác sĩ kia rồi xoay người đi về hướng Nghiêm Tác, hắn cuống lên chạy nhanh về phòng rồi lao thẳng lên giường. Tô Ni Hinh vừa đến hắn còn có thời gian để chỉnh lại mái tóc, còn vỗ vỗ mặt mấy cái.

Chỉ là vỗ cho tỉnh táo lại, nếu không lại bị lời của vị bác sĩ vừa rồi chọc hắn tức điên lên. Trong lòng còn thầm nghĩ phải mau tìm người kia tính sổ.

Tô Ni Hinh mở cửa bước vào còn không quên nhìn hắn, cô bước đến cạnh giường hắn kéo ghế ngồi xuống. Nghiêm Tác thế mà lại có phần hơi ngượng nghịu, nhưng hắn vẫn nhìn chằm vào người Tô Ni Hinh.

Một lúc rồi Nghiêm Tác mới lên tiếng, là hắn chủ động lên tiếng , còn mới rất nhẹ nhàng.

- A Hinh, anh đỡ đau rồi, ở trong bệnh viện nặng mùi quá, với lại anh sợ ma, anh có thể xuất viện về nhà cùng em không?

Tô Ni Hinh vẫn không lên tiếng, thấy vậy hắn liền gọi khẽ tên cô .

- A Hinh.

Không biết Tô Ni Hinh đang nghĩ gì mà lại suy tư rất lâu. Ở cùng Nghiêm Tác cũng đâu phải lần đầu thì có gì phải ngại. Hắn sợ ma là lí do mấy năm nay rồi, chính là lí do để ở cùng cô. Nhưng tiếp tục ở bên cạnh Nghiêm Tác thì khác gì cô là một con ngu lần nữa, hắn nói với lí do toàn là công việc, nhưng có lần một chắc hẳn sẽ có lần hai.

Chợt Tô Ni Hinh sáng mắt lên , trong đầu xuất hiện một ý tưởng hoàn hảo, cô là luật sư mà!

Có ý tưởng lớn vậy rồi, cô liền gật đầu đồng ý. Nghiêm Tác hắn rất vui, cũng tự nhiên lại thấy lạnh, hắn biết Tô Ni Hinh là một người thông minh chắc chắn hắn còn phải làm gì đó rồi. Bản thân hắn là vẫn không khỏi lo sợ, bar gay hắn càng sợ.

Xong chuyện, Tô Ni Hinh đứng dậy bước ra ngoài, Nghiêm Tác không khỏi thắc mắc liền hỏi.

- A Hinh, là em lại bỏ anh đi đâu à?

- Làm thủ tục xuất viện.

Nghe tới đây hắn mới thở phào một cái, thật nhẹ cả người.

Hắn nằm xuống giường, suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi dậy. Được ở cùng với Tô Ni Hinh thật sau?

Hay cô chuẩn bị cho hắn một phòng ở khách sạn rồi đá hắn qua đó, rồi hàng ngày chỉ có cơm ba bữa là xong? Suy nghĩ của hắn, tự hắn làm mình thấy hoang mang, tay đập giường một cái.

Nhưng mà suy nghĩ của hắn cũng gần đúng rồi, quả thật hắn hiểu rất nhiều về Tô Ni Hinh. Ở bên ngoài, trong lúc đợi làm giấy xuất viện cho hắn, cô gọi cho Chu Tứ Quỳ nhờ chăm giúp Nghiêm Tác một hôm nay để cô về nhà Tạ Vãn Dinh lấy đồ.

Chu Tứ Quỳ cũng đồng ý, còn chạy xe qua rước cả hai, vì hắn cũng không bận, lúc nhận được cuộc gọi của Tô Ni Hinh cũng là lúc hắn chuẩn bị về lại công ty.

Làm giấy xong, Tô Ni Hinh quay lại phòng bệnh của Nghiêm Tác bảo hắn mau chuẩn bị ra về, hắn liền "" Được "" một tiếng còn gật đầu vui vẻ. Nhưng hắn đâu có biết chuyện gì sắp xảy ra với hắn, ở cùng Chu Tứ Quỳ có phải sẽ làm hắn tức chết không.

Tô Ni Hinh đi trả phòng rồi chuẩn bị tầm 10 phút thì xong, thấy cô quay lại hắn liền lên tiếng hỏi.

- A Hinh em dìu anh đi có được không?

- Hinh!

Chưa kịp trả lời thì giọng của một người đàn ông khác xuất hiện. Còn ai vào đây chứ, còn người đàn ông nào có thể gọi tên Tô Ni Hinh một cách thân mật như vậy.

Chu Tứ Quỳ mở cửa bước vào, không thèm nhìn tới Nghiêm Tác đang khó chịu nắm chặt lấy ga giường mà cười với Tô Ni Hinh.

Bây giờ hắn biết rõ Tô Ni Hinh đang có mưu đồ gì rồi, hiểu ra cũng có vẻ muộn. Cô chính là muốn cả hai người họ ở chung, còn bản thân thì thoải mái một thời gian. Vẹn cả đôi đường, như vậy mới đúng là Tô Ni Hinh.

- Cơn gió nào thổi vị luật sư này đến đây vậy?

Lần này Chu Tứ Quỳ mới chịu nhìn thấy Nghiêm Tác, cũng chỉ gật đầu chào cho có lệ rồi bước đến đứng bên cạnh Tô Ni Hinh. Hành động này của Chu Tứ Quỳ làm Nghiêm Tác tức muốn điên lên, nhưng cũng chẳng nói ra vì có Tô Ni Hinh ở đây.

- Anh ở cùng anh ấy hết ngày hôm nay đi, tôi phải đi lấy đồ về nhà rồi, không tiện chăm sóc cho anh.

Tô Ni Hinh bước đến cạnh giường nói với Nghiêm Tác, bản thân còn tiêu soái chỉ tay, lấy lại ít đồ trong túi của Nghiêm Tác. Gương mặt thích thú lại thêm phần đắc ý kia liền lọt vào mắt xanh của hắn. Tay nắm chặt ga giường cũng buông xuôi.

Hắn không thích Chu Tứ Quỳ cô đương nhiên biết rõ. Bây giờ hắn liền giở giọng nũng nịu với cô, kéo nhẹ ở vạt áo. Ngước mắt nhìn Tô Ni Hinh sau đó lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Chu Tứ Quỳ. Gương mặt trà xanh này của hắn cô cũng quen rồi.

Chỉ là Chu Tứ Quỳ đứng sau lưng cô liền bày ra vẻ mặt khó chịu mà khinh bỉ Nghiêm Tác.

- Em để anh ở một mình cũng được mà?

Tô Ni Hinh nghe vậy liền ghé sát tai Nghiêm Tác nói nhỏ, cũng xem như giữ thể diện cho hắn.

- Anh sợ ma!