Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Chương 47: Lá Gan Lớn Hơn Rồi Phải Không...

Chỉ mình điểm này nàng đã có thể có một vị trí cao ở Đông Đại Lục.

Nhưng vì sao nàng lại ẩn nấp ở Phong gia làm một hộ vệ nhỏ bé? Hơn nữa còn che giấu kĩ như vậy, chẳng lẽ gia chủ đã có chỗ phòng bị với nhị gia chủ của bọn hắn?

Chuyện này sau khi trở về phải báo cáo với nhị gia chủ.

Chu Ất sợ hãi cung kính nói với Tử Hạ Hồng xong liền vội vàng định dẫn thuộc hạ sau lưng rút lui.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp quay người thì răng nanh dữ tợn của giao nhân đã xuất hiện trước mặt hắn ta.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, một lưỡi dao sáng đã lấp lóe trước mắt, thoáng chốc một trận đau đớn truyền đến.

Thân thể lập tức bị đuôi cá sắc nhọn mạnh mẽ đánh bay, nặng nề đập vào một cây đại thụ cách đó khá xa.

Chu Ất còn không kịp kêu rên thảm thiết tiếng nào đã phun một ngụm máu tươi ra, rêи ɾỉ mấy tiếng nhỏ liền mất ý thức.

Nhị giai trung kỳ võ sĩ, ngay cả một chút năng lực phản kích cũng không có!

Rốt cuộc sức chiến đấu mạnh đến cỡ nào chứ?

Trong số hai mươi mấy người, Chu Ất có cấp bậc cao nhất, nhưng Chu Ất này còn chưa phản kháng đã bị đánh bay.

Những người này thấy vậy đã sớm bị dọa cho run rẩy, ánh mắt nhìn giao nhân hiện lên sự hoảng sợ bối rối.

"Tử, Tử hộ vệ tha mạng, chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc, hiện tại chúng tôi sẽ lập tức đi tìm tiểu thư, cầu xin ngài tha mạng cho chúng tôi!"

Đối mặt với những người đang cầu xin tha thứ, mặt Tử Hạ Hồng không chút cảm xúc, trong đôi mắt vẫn là sự lạnh lùng, mắt lạnh liếc Chu Ất đã mất đi ý thức. Một lúc lâu sau, trong ánh mắt cầu xin tha thứ của mọi người mới lạnh lùng mở miệng.

"Nếu không tìm được tiểu thư, nếu ai dám có hai lòng, chuyện này các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta sẽ phế tất cả mọi người!"

Nói xong tay ngọc khẽ phất, khế ước trận thu lại hóa thành một chiếc nhẫn nằm trên ngón tay giữa của nàng, mà giao nhân kia cũng hóa thành một ánh sáng lam tiến vào trong nhẫn khế ước.

"Vâng vâng! Chúng tôi lập tức đi tìm!"

Hai mươi mấy người lập tức tản ra đi về phía khu đất vàng bị cấm.

"Tiểu nha đầu, thấy không, đây chính là sức chiến đấu của ma thú của triệu hoán sư cấp bậc cao, về sau khế ước ma thú cần cẩn thận, vì một khi khế ước thú, dù có là khế ước bình đẳng hay khế ước chủ tớ, chỉ khi nào ma thú chết mới có thể giải trừ."

Ma thú chết?

Mặc dù điều này đối với phần lớn người mà nói, ma thú chết thì có thể giải trừ khế ước, vậy thì gϊếŧ là được.

Nhưng Phong Hề lại hiểu ý trong câu nói của sư phụ.

Ma thú khế ước, giống như lựa chọn đồng đội sinh tử với mình.

Người có thể máu lạnh vô tình, nhưng nếu ngay cả chuyện phản bội đồng đội vào sinh ra tử với mình, thì đó không phải là máu lạnh vô tình, mà là không bằng heo chó.

Mà ma thú, một khi bị người khế ước thì đó chính là chết, cũng chỉ có thể trung thành với chủ nhân, điều đó không thể so sánh với con người được.

Nghĩ vậy Phong Hề đột nhiên nhớ ra Tiểu Hắc Thảo khế ước với nàng.

Cả buổi trưa đều không có động tĩnh, xảy ra chuyện gì vậy?

Nàng vô ý đưa tay lên đầu tìm, nhưng tay mới đυ.ng đến tóc, ngón cái liền bị cái gì đó cắn cho một cái.

Bị đau nên lông mày nàng hơi nhíu lại, nhưng cũng không thu tay lại.

"Tỷ tỷ sao vậy?"

Kim Ca Diệp chú ý đến Phong Hề đột nhiên nhíu mày, ánh mắt liền thuận theo hướng tay nàng nhìn lên trên đỉnh đầu, đôi mắt màu lam không hiểu sao liền nheo lại.

Áo choàng đen khẽ động, Phong Hề chỉ cảm thấy thứ đang cắn ngón cái của nàng buông ra, nhưng một tiếng trẻ con kháng nghị vang lên.

"Ai vậy! Dám quấy rầy bản đại gia ăn cơm, lá gan có phải lớn quá rồi không..."