(*) ý chỉ những bé trai siêu đáng yêu
Cây cỏ thối đáng chết này!!!!
Điên mất, Phong Hề cảm thấy kể từ khi nàng sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nàng tức giận như vậy.
"Cái cây cỏ đáng chết này, ta đốt chết ngươi!"
Phong Hề đưa tay lêи đỉиɦ đầu muốn trực tiếp bắt nó, nhưng cây cỏ kia lại cố tính bám vào tóc nàng, dù nàng muốn bắt nhưng kéo đi kéo lại cũng chỉ có tóc mình đau, căn bản không có cách nào mang nó xuống.
"Chủ nhân, ngươi thật là tàn nhẫn nha... Luân gia xấu chỗ nào chứ, luân gia thơm thơm có được không hả, hơn nữa luân gia không thích lửa, ngươi còn muốn đốt luân gia, chán ghét chán ghét!"
m thanh đáng thương của trẻ nhỏ truyền ra, Phong Hề cảm thấy tóc của mình bị thứ gì đó dùng sức kéo lên.
"Ngươi mẹ nó, lại còn dám giật tóc ta, ta bắt được thì ngươi chết chắc rồi!"
Phong Hề sống hai mươi chín năm chưa bao giờ phải ăn quả đắng như thế này, không chịu nhận thua, liều mạng kéo cây cỏ đang ở trên đầu mình ra.
"Đừng á, chủ nhân là người xấu, luân gia sợ quá đi!" Giọng nói trẻ con nói như vậy nhưng Tiểu Hắc Thảo lại tràn đầy năng lượng, một bên túm tóc nàng, một bên luồn lách như cá chạch khiến nàng không thể bắt được nó.
Phong Hề liên tục bị đau, đôi mắt lạnh lùng đã bốc lửa đến nơi: "Ngươi cây cỏ thối tha này, còn dám kéo tóc ta tiếp sao? Ngươi tạo phản à!"
Mái tóc lúc đầu vẫn rất gọn gàng, dưới sự liều mạng quấy rối đã nhanh chóng trở thành cái ổ gà.
Nhưng lúc này Phong Hề đã muốn phân cao thấp với cây cỏ thối kia đến cùng, nàng không muốn nhận thua!
Người không biết chuyện này thì cho rằng nàng đang đứng đó một mình, giống như nổi điên mà vò loạn tóc mình, lại còn nghiến răng nghiến lợi hùng hùng hổ hổ, trông cực kỳ khôi hài.
Mà bên trên cây đại thụ cách nàng khoảng năm mươi bước, đôi mắt xanh thẳm luôn quan sát nàng gần mười ngày kia có chút nheo lại, trong đôi mắt hiện lên ý cười dễ dàng nhìn được.
Đặc biệt thấy nàng tức giận đứng dẫm chân, vừa mắng to vừa xoa loạn tóc mình, nhịn không được mà phát ra tiếng cười nhỏ.
Hình ảnh kia quá buồn cười rồi!
Nhưng mà đúng lúc này sắc mặt thiếu niên lạnh lùng trong không gian tinh thần liền biến đổi, trong đôi mắt sắc bén hiện lên lãnh ý.
Bạch bào vung lên, một đường ánh sáng tím mạnh mẽ nhanh chóng bay ra từ trong không gian tinh thần bắn thẳng về phía cây đại thụ cách năm mươi bước kia!
Lúc ánh sáng tím phóng tới, một thân ảnh chật vật nhanh chóng từ trong thân cây cổ thụ rỗng nhảy ra, áo bào đen tạo thành một đường cong đẹp mắt trong không trung, vốn dĩ đến đây vẫn là một tư thế rất tiêu sái!
Nhưng hắn liều chết không sợ hi sinh, một cước kia vừa vặn đạp lên trên đống rác hắn ăn mấy ngày nay.
"A..." Một cước không ổn định!
Một tiếng kêu như heo mổ vang lên, cả người trực tiếp ngã nhoài ra đất, áo bào đen trùm lên đầu, trông vô cùng nhếch nhác.
Có tiếng động!
Phong Hề dừng động tác, ánh mắt đưa về phía thân ảnh màu đen kia, đôi mắt vừa bốc hỏa nhanh chóng phủ một lớp băng mỏng!
"Ai?"
Lúc này giọng nói của thiếu niên cũng vang lên trong đầu: "Nha đầu, cẩn thận một chút, người này không đơn giản, hắn đã ở trong trận của ta khá lâu mà ta cũng chưa từng phát hiện ra, nếu như không phải ban nãy hắn phát ra tiếng động nhỏ thì ta cũng không thể phát hiện được!"
Nghe vậy trong mắt Phong Hề hiện lên sự cảnh giác.
Năng lực của sư phụ thế nào trong lòng nàng hiểu rõ, vậy mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra! Người này tuyệt đối không đơn giản.