Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, thời gian cứ thế trôi đi.
Trong vòng trăm dặm ở khu rừng này không có dấu vết của bất kỳ sinh vật nào, ngay cả loài thường thấy nhất là kiến hay sâu bọ chim chóc cũng không xuất hiện.
Mà thân thể nhỏ gầy kia từ lúc khoanh chân ngồi xuống nhắm lại đã không hề nhúc nhích, hơn mười ngày trôi qua cũng không có một cử động nhỏ nào, giống như một pho tượng đá vậy.
Thiếu niên lạnh lùng đang ngồi bên trong không gian tinh thần nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở đôi mắt sắc bén, một ánh sáng tím nhanh chóng bắn ra, một ma thú đi nhầm vào trận đồ bát quái nháy mắt trở thành tro bụi.
Sau đó ánh sáng tím cẩn thận tìm kiếm trong bán kính một trăm mét, xác định không có gì bất thường mới biến mất!
Nhưng sau khi ánh sáng tím kia biến mất thì một thân ảnh màu đen từ bên trong cây cối hiện ra, hai chân cũng không chạm đất.
Đưa mắt nhìn về phía ma thú mới bị hóa thành tro bụi, đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị sự hứng thú thay thế.
Chỉ thấy bóng đen kia lóe lên, sau đó lại không tiếng động hòa vào cây cối.
Thoắt ẩn... Thoắt hiện...
Phương hướng tiến lên chính là vị trí của Phong Hề.
Nhưng dường như có chút lo lắng nên không tiến thêm về phía trước, cách Phong Hề khoảng năm mươi bước, sau khi thân ảnh kia gần như hòa vào làm một với cây đại thụ thì không còn hành động gì nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng một đôi mắt xanh thẳm sẽ như ẩn như hiện xuất hiện trên cành cây, nhìn chằm chằm Phong Hề ngồi bên dưới như tượng đá.
Hiếu kỳ, tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa...
Lại ba ngày nữa yên tĩnh trôi qua, ánh sáng tím kia nhiều lần lướt qua cây đại thụ nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Cặp mặt xanh lam kia vẫn chứa đầy sự hiếu kỳ, nghiên cứu, tìm tòi như cũ...
Màn đêm buông xuống, để đón lấy ánh sáng ngày hôm sau!
Sau khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống, thân thể không nhúc nhích hơn mười ngày kia dường như bắt đầu có động tĩnh.
Hô...
Lúc Phong Hề mở mắt, theo bản năng hít một hơi thật dài, sau đó thở ra, hít vào, thở ra...
Dường như phải làm như vậy mới chứng minh mình đang còn sống.
Chìm trong nỗi đau vô tận kia thực sự quá thống khổ!
Mặc dù đau đớn kia về sau như chậm rãi giảm bớt nhưng vẫn không thể hô hấp, nàng không biết tại sao mình không thể thở mà vẫn còn sống được.
Nhưng sau khi Phong Hề mở mắt cảm nhận được sau khi trải qua sự thống khổ này nàng đã thực sự hòa làm một với thân thể này.
Cảm giác trong cơ thể có chút gì đó kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì thì nàng lại không thể nói được.
Lúc này nàng cũng không để ý đến bộ quần áo bị mồ hôi thấm đẫm, chuyện đầu tiên chính là la lên trong lòng.
"Sư phụ, sư phụ, ta ra ngoài!"
Thiếu niên lạnh lùng trong không gian tinh thần đã sớm mở mắt, trong mắt thoáng hiện lên sự hài lòng.
"A! Không tệ, nhưng đó mới chỉ là bước đầu tiên, có nghĩa đường mà ngươi cần đi về sau còn rất dài, trước tiên nhìn xem ngươi dung hợp được nguyên tố hệ gì, điều này rất quan trọng cho việc khế ước với ma thú hệ gì sau này của ngươi."
"Làm thế nào để biết ta đã dung hợp nguyên tố hệ gì?" Phong Hề nghi ngờ hỏi.
"Nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực để cảm nhận sức mạnh nguyên tố giữa trời và đất, giống như trước đó ta đã nói với ngươi, sức mạnh chi phối nguyên tố của triệu hoán sư gồm bảy loại là: hỏa, phong, thủy, thổ, lôi, quang minh, hắc ám, trong đó hắc ám và quang minh thuộc về nguyên tố đặc biệt."