"Đúng là, cái tính cách không chịu thua kém này của ngươi phải sửa ngay đi, trong vòng một canh giờ ánh sáng tím này có thể đảm bảo ngươi không bị năng lượng trong trận địa nghiền nát, nhớ tranh thủ thời gian."
Nói rồi một ánh sáng tím vây quanh người Phong Hề, một lực đạo đưa nàng vào trong trận đồ bát quái.
Mới vào trận địa, Phong Hề đã cảm nhận được một năng lượng mạnh mẽ không ngừng chèn ép nàng, mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng tuôn ra, hô hấp cũng có chút khó chịu.
Bên trong sự bảo vệ của ánh sáng màu tím cũng cảm nhận được năng lượng đó thì có thể thấy trận pháp này mạnh như thế nào.
Sau khi Phong Hề vào trận địa cũng nhanh chóng di chuyển đến nơi có nguyên tố hỏa.
Nàng đưa tay ra định nắm lấy nguyên tố hỏa thì một cơn đau thiêu đốt toàn thân truyền đến, mùi da thịt bị cháy phảng phất trong không khí, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được tay đã bị đốt chảy hơn nửa.
Thời gian xảy ra chuyện đó chưa đến một giây.
Sức mạnh nguyên tố hỏa của nguyên tố tinh khiết tất nhiên không thể lường trước được, tay vừa tiếp xúc liền cháy rụi, nếu muốn hấp thu cái này thì không phải người trong nháy mắt sẽ thành tro hay sao?
Nhưng Phong Hề không chút do dự, nhân cơ hội tay vẫn chưa hoàn toàn bị đốt cháy, nhanh chóng há mồm đưa nguyên tố hỏa vào miệng.
Nguyên tố hỏa lớn bằng bàn tay, vừa đưa vào miệng đã biến thành nham thạch nóng chảy, sau khi Phong Hề nuốt xuống chỉ cảm thấy vô số ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong cơ thể mình.
Đau!
Đau đến mức không thể chịu đựng được.
Nhưng lúc này chân Phong Hề lại di chuyển, nàng đưa tay cầm nguyên tố thủy cách mình gần nhất cho vào miệng.
Băng hỏa xung khắc bên trong cơ thể khiến mồ hôi lạnh của nàng tuôn ra như tắm.
"Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi đang làm trò ngu xuẩn gì vậy hả?" Lúc này thiếu niên lạnh lùng đang đợi bên ngoài trận địa biến sắc.
Thế nhưng bước chân Phong Hề vẫn không dừng lại, nàng đi theo hướng kim đồng hồ trong trận đồ bát quái, nhanh chóng cầm những nguyên tố còn lại bỏ vào miệng.
Thực ra Phong Hề không phải có tính cách không chịu thua kém ai, mà nàng có sự kiên trì và nghị lực của bản thân mình.
Nếu đã làm thì phải đạt được kết quả tốt nhất!
Đặc biệt là ở dị thế này, có quá nhiều mối nguy không lường trước được.
Thế nên ngay từ lúc vừa bắt đầu, nàng không có ý định chỉ hấp thu một nguyên tố.
Nếu như có thể vì chuyện này mà hóa thành tro tàn thì nàng cũng không hối hận.
Đến khi tám loại nguyên tố đều đưa vào miệng, cơ thể nàng dường như cũng muốn nổ tung.
Đau đớn kịch liệt, dù cho Phong Hề có sự chịu đựng hơn người cũng không chịu nổi, nàng rên thành tiếng, cảm thấy trời đất như quay cuồng, thân thể không chịu được nữa mà ngã xuống.
"Nha đầu..."
Bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của thiếu niên kia.
Phong Hề khổ sở thở phì phò, mạnh mẽ cắn răng, môi cũng đã rớm máu, hai mắt đỏ như máu, trong mồ hôi cũng có mùi máu tanh nhưng nàng vẫn nhịn xuống, không để cho bản thân phát ra một âm thanh nào.
Kiếp trước sống hai mươi chín năm đã khiến nàng học được một điều, bất kể khổ sở đến đâu bản thân cũng phải chịu đựng, cho dù có đến một nơi xa lạ nàng cũng sẽ không dựa vào bất kể ai, cũng không thể dựa vào bất kỳ ai.
Đau nhức kịch liệt không ngừng giày vò nàng nhưng Phong Hề vẫn cố gắng chịu đựng...
Không biết qua bao lâu, tinh thần Phong Hề bắt đầu trở nên mơ hồ trong sự giày vò vô tận.
Đều nói khi con người cận kề cái chết sẽ nhớ đến những người mà họ muốn gặp nhất.
Lúc này trong đầu nàng hiện lên hình ảnh sư phụ của mình ở kiếp trước, người duy nhất cho nàng sự ấm áp, sư phụ giống như phụ thân vậy.