Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng có chút chói mắt, nhưng hắn biết dựa theo cách tính trước đó, thời gian ban ngày nhiều nhất chỉ có ba giờ, hiện tại ba giờ đã trôi qua một nửa.
Khi màn đêm lại buông xuống, thế giới họ đang ở sẽ bước vào màn đêm vĩnh hằng.
“Thời gian không còn nhiều nên chúng ta tách ra để tìm kiếm đi.” Giang Thành quay đầu nhìn xung quanh, “Phạm Lực chính ngươi ở một nhóm, Bàng Tử đi theo ta di chuyển càng nhanh càng tốt, đặc biệt chú ý những thứ như chìa khóa. Đằng sau cánh cửa sắt ở tầng ba có thể có manh mối, nhưng ta đã thử qua rồi, không có chìa khóa thì dùng dụng cụ trong tay chúng ta cũng không mở được."
"Được."
Hai nhóm người không nhiều lời, giải tán ngay tại chỗ.
Bởi vì đội Giang Thành có hơn một người nên chịu trách nhiệm tìm kiếm tầng một có diện tích lớn hơn, tầng hai được giao cho Phạm Lực.
Lục soát rất nhanh đã có kết quả, Giang Thành tìm được một sợi dây thừng ở một góc khuất phía sau cầu thang. Sợi dây thừng được buộc vào góc rẽ ở hành lang sát bên cầu thang lầu hai, đầu còn lại rũ xuống trên mặt đất.
Giang Thành chạy lên cầu thang, phát hiện đầu kia của sợi dây buộc vào tầng hai.
Vị trí đó là nơi hắn và Bàng Tử trốn tối qua, nhưng lúc đó ở đây không có dây thừng.
Phạm Lực cũng chạy ra khỏi thư phòng khi nghe thấy tiếng hai người đi lên lầu, “Sao vậy?” Giang Thành chỉ vào sợi dây thừng cho hắn xem.
Một lúc lâu sau, họ quay trở lại tầng dưới và đi đến phía bên kia của phòng khách dọc theo nơi treo sợi dây thừng.
Phạm Lực sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Hôm qua ta dùng dây thừng cột vào cái đinh bên cạnh cánh cửa này, bây giờ không thấy sợi dây nữa?"
Bàng Tử có đôi mắt sắc bén, sau khi bước vào cửa thì hắn ta lấy ra một sợi dây thừng từ sau đống củi.
Sợi dây bị đứt làm đôi, vết cắt cũng rất gọn gàng.
Phạm Lực nhận lấy và đưa tay chạm vào nó, sau đó ngẩng đầu lên và xác nhận: "Nó được cắt bởi một công cụ giống như dao găm.”
Có một cánh cửa phía sau căn phòng nhỏ chứa củi, củi trước cửa đã được dỡ bỏ để lại một khoảng trống.
Giang Thành đi tới dùng tay đẩy nó, nhưng không đẩy ra được.
Hắn nhìn qua tấm kính trên cửa, đây là mặt sau của biệt thự. Lá rụng trên mặt đất không nhiều, nhưng bởi vì trước đó có mưa nước còn chưa cạn nên mặt đất đầy bùn ướt.
Có một vài vết hằn rõ ràng trên mặt đất lầy lội.
“Là chiếc xe buýt đó lưu lại,” Bàng Tử ngạc nhiên nói.
Kỳ quái là xung quanh đây toàn là rừng hoàn toàn không có đường cho xe buýt chạy vào.
Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là họ đã tìm ra cách Noãn Tỷ rời đi.
Bàng Tử cũng bắt chước Giang Thành lắc mạnh cánh cửa trước mặt, nhưng cánh cửa dường như không có cách nào mở ra được.
“Đừng lắc,” Giang Thành nói, “Không mở được.”
Quả nhiên Bàng Tử không lắc cửa nữa, nhưng vẫn hỏi: "Cửa này không mở được, bọn họ làm sao ra ngoài?"
Phạm Lực đứng phía sau đột nhiên nói: "Là thời điểm.”
"Thời điểm?"
“Ừ.” Phạm Lực nhìn Bàng Tử ngơ ngác, gật đầu nói: “Không đúng lúc, xe buýt chỉ đến vào một thời điểm nhất định, sau đó cửa mới có thể mở.”
“3:07 sáng.” Giang Thành nói.
Phạm Lực kinh ngạc nhìn hắn, gật đầu nói: "Ngươi cũng nghĩ tới."
“Các ngươi đang nói cái gì?” Bàng Tử chớp chớp mắt, “3:07 là cái gì?”
“Còn nhớ Tạ Vũ chết lúc nào không?” Giang Thành nói: “Lúc đó ta nhìn đồng hồ, trên mặt hiển thị thời gian là 3:07."
Bàng Tử kinh ngạc hỏi: "Nhưng trong Mộng Giới này, thời gian đồng hồ hiển thị chẳng phải là không chính xác sao?"
Phạm Lực tiếp tục nói: "Nó không chính xác, nhưng nó sẽ chính xác trở lại vào một thời điểm nhất định. Vào đêm mà Tạ Vũ qua đời, ta cũng đã kiểm tra thời gian khi nghe thấy âm thanh cổ quái." Rồi hắn lấy chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ra lắc lắc trước mắt Bàng Tử, "Cũng là 3:07."
"Nhưng cách đây không lâu ta vừa nhìn thời gian trên đồng hồ, thời gian hiển thị là 6 giờ, có nghĩa là tại một thời điểm nhất định trên tất cả các công cụ hiển thị thời gian thì thời gian sẽ đột nhiên thống nhất thành 3:07."
Đôi mắt Bàng Tử đột nhiên nhíu lại, sau đó hắn nhìn Giang Thành như chợt nghĩ ra điều gì, "Cho nên tối hôm qua ở trong phòng làm việc, ngươi đã đợi đồng hồ chỉ 3:07! Bởi vì đến lúc đó sẽ có quỷ xuất hiện! "
Trên mặt Giang Thành không có phản ứng gì, Bàng Tử lại tiếp tục nói: “Đến thời gian nhưng quỷ không có tìm tới chúng ta nên ngươi liền thử đi thăm dò Noãn Tỷ. Sau khi biết được Noãn Tỷ vẫn còn sống ngươi mới có thể nói rằng Phạm Lực đã…”
Hắn nói đến đây thì đột ngột ngừng lại.
Rốt cuộc Phạm Lực với tay chân lành lặn vẫn đứng ở đây.
Việc tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều, ba người trở lại phòng khách, Giang Thành ngồi ở trên sô pha, Phạm Lực ở trước lò sưởi sưởi ấm, Bàng Tử còn đang suy nghĩ.
Phạm Lực nói rằng hắn đã đếm được sáu vết bánh xe trên mặt đất phía sau biệt thự, tức là xe buýt đã đến đó ba lần và họ cũng đã ở ba đêm trong biệt thự.
Trời đã tối hẳn, Phạm Lực nắm chặt đồng hồ bỏ túi, thỉnh thoảng xem giờ.
Cũng không biết qua bao lâu, khi đầu Bàng Tử phình to bắt đầu mơ mơ màng màng, Giang Thành đột nhiên nói: "Thời điểm đã đến."
“Đã tới lúc!"
Phạm Lực cũng đồng thời đứng lên, đem đồng hồ bỏ túi nhét vào trong túi.
Mọi người cùng nhau đi đến kho chứa đồ ở góc phòng khách, Giang Thành và Phạm Lực dọc đường đi đều rất cẩn thận, dù sao đã đến giây phút cuối cùng của nhiệm vụ, không ai biết quỷ có đột nhiên xuất hiện hay không.
Họ vừa bước vào phòng chứa củi thì một ngọn đèn đột nhiên sáng lên ở khoảng đất trống phía sau biệt thự.
Một chiếc xe buýt từ cách đó không xa chạy tới, sau đó chậm rãi dừng lại ở vị trí cách biệt thự khoảng 20 mét.
Phạm Lực hít sâu một hơi, đặt tay lên cánh cửa trước mặt nhẹ nhàng đẩy ra.
Cánh cửa mở ra.
Khuôn mặt của Bàng Tử đầy phấn khích, hắn gần như đã khóc.
Phạm Lực đi ra trước, Bàng Tử đi theo sau, sau đó là Giang Thành.
Bọn họ vẫn luôn ở trong ngôi biệt thự ấm áp, nên khi đi ra ngoài đối với bên ngoài lạnh lẽo đều có chút không quen.
Phạm Lực kéo cổ áo khoác da lên, Giang Thành quấn chặt áo khoác quanh người, Bàng Tử chỉ có thể ôm chặt lấy mình.
Cửa xe buýt từ từ mở ra, ba người liền bước tới.
Trên xe vẫn là những người như vậy, đôi tình nhân, một mẹ một con, đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Người hướng dẫn viên du lịch tự xưng họ Trịnh đứng trên xe buýt, trông vẫn rất nhiệt tình: "Mọi người đợi lâu rồi! Bây giờ chúng ta lên đường về thôi."
Về nhà... Thật là một từ hấp dẫn, Bàng Tử chịu không nổi muốn lên xe ngay lập tức, nhưng ngay sau đó một giọng nói chói tai cắt ngang.
"Đứng lại!”
Bàng Tử quay đầu lại, phát hiện Phạm Lực mang vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, con dao chặt xương sắc bén trong tay sáng rực dưới ánh trăng.
“Ta bảo các ngươi lùi lại!” Phạm Lực vạm vỡ vung dao chặt thịt về phía hai người bọn họ, bọn họ không còn cách nào khác đành phải lùi lại mấy bước mới tránh được cửa xe.
Phạm Lực là người đầu tiên chạy lên xe.
Vừa lúc Bàng Tử định kéo Giang Thành lên xe, lại phát hiện Giang Thành không nhúc nhích.
Bàng Tử nhìn hắn ta một cách nghi ngờ.
Giang Thành ánh mắt đầu tiên chậm rãi quét qua trong xe, cuối cùng dừng ở trên mặt hướng dẫn viên Trịnh.
“Quý khách, ngươi không muốn về nhà sao?” Hướng dẫn viên Trịnh cười ngọt ngào, hơi cúi đầu, để lộ hình xăm hoa hồng xinh đẹp trên cổ tay mảnh khảnh, “Trễ là coi như không thể quay về.”