Tiểu Trù Nương Ở Quốc Tử Giám

Chương 48

Bà than nhẹ, nói đùa với Tiêu Tư Nghiệp: “Đứa nhỏ này, tối qua nhất định là ngủ không ngon, nhìn xem dưới mắt nàng, giống như bị ai đánh vậy.”

Bà vừa nói, Tiêu Tư Nghiệp lúc này mới phát hiện, đúng là sắc mặt của Tiêu Niệm Chức không tốt lắm, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tuổi còn nhỏ, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thư viện bên kia có Thành Nam Ti, còn có Tuần Bộ Doanh, còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Vừa nói, vừa vỗ nhẹ vai Tiêu Niệm Chức, nhưng rất nhanh liền rút tay về.

Tiêu Tư Nghiệp nghĩ, nữ nhi lớn tránh cha, Tiêu Niệm Chức hiện giờ đã là một cô nương, hắn không nên quá thân cận với nàng.

Cho nên, vỗ hai cái lại ngồi vào chỗ đối diện Vu cô cô.

Tiêu Niệm Chức đi tới cũng không ngồi xuống, chỉ ngoan ngoãn đứng phía sau Vu cô cô.

Vu cô cô muốn nàng ngồi xuống, nhưng mà nàng xua tay từ chối.

Thấy vậy, Vu cô cô cũng không kiên trì, nghe Tiêu Tư Nghiệp nói một chút tình hình hôm qua ở Quốc Tử Giám.

Hai gã giặc cỏ lẻn đến sau núi, sau đó lại tiến vào thư viện, việc này đúng là làm các học sinh kinh ngạc.

Nhưng mà, đúng như lời Vu cô cô nói, rất nhiều con cháu nhà quyền quý trong kinh thành đều tinh thông lục nghệ, nếu thật sự đánh đấm cũng không nhất định rơi vào thế yếu.

Hơn nữa, nhiều đánh hai, cũng không nhất định mọi người đánh thua.

Trong quá trình đánh nhau, khó tránh khỏi bị thương.

Tiêu Tư Nghiệp nói những những lời này, lời nói nhẹ như mây, nhưng mà nguy hiểm và cấp bách trong đó, e là chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Nhưng mà, trong đó cũng không phải không có tin gì tốt.

Đó chính là……

Tên khốn Lư Cảnh Nguyên đó, hắn bị thương!

Nhắc tới chuyện này, Tiêu Tư Nghiệp cũng chỉ lắc đầu thở dài: “Cánh tay của Lư chỉ huy bị chém một nhát lớn, ước chừng phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới khỏi.”

Nếu không phải quản lý biểu cảm tốt, Tiêu Niệm Chức cảm thấy chính mình thật sự có thể thử một chút, cười toe toét đến sau tai là như thế nào.

Đối với việc Lư Cảnh Nguyên bị thương, Vu cô cô không chú ý nhiều.

Biết mọi người trong thư viện đều an toàn, giặc cỏ cũng bắt được, bà cũng yên tâm.

Nghĩ đến ruộng rau trên núi sau thư viện, đây đúng là thời điểm trồng trọt tốt nhất, mặc dù hằng ngày Vu cô cô đều nhàn rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn làm việc nghiêm túc.

Không yên tâm những thứ này, Vu cô cô do dự: “Vậy ngày mai chúng ta trở về được không?”

Đối với chuyện này này, Tiêu Tư Nghiệp vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên, đều xem cô cô sắp xếp.”

Biết khi nào về đều được, Vu cô cô yên tâm: “Vậy được rồi, ngày mai ta dẫn Tưởng Tưởng trở về, giữa trưa lưu lại dùng cơm rồi đi?”

Việc bên thư viện đã xử lý gần xong, các vị phu tử có thể hỗ trợ những việc còn lại.