Tiểu Trù Nương Ở Quốc Tử Giám

Chương 46

Vu cô cô không vui lắm.

Tình huống ở bên Quốc Tử Giám như thế nào cũng chưa biết, Tiêu Tư Nghiệp bọn họ cũng rất bận, không có thời gian thông báo cho họ biết.

Vu cô cô không yên lòng, bảo Hồ quản sự phái người qua đó nghe ngóng tình hình.

Khoảng cách cũng không xa, chắc là trước khi ngủ đối phương có thể về đến đây rồi?

Bởi vì muốn chờ tin tức, Tiêu Niệm Chức cũng không vội đi ngủ.

Chờ mãi đến cuối giờ Hợi, người đi tìm hiểu tin tức mới trở lại.

Đối phương chưa kịp thay đồ, chỉ đơn giản sửa sang lại vẻ ngoài liền đi vào.

Vu cô cô đã chờ đến sốt ruột, vừa thấy người đến liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Tình hình như thế nào rồi?”

Gã sai vặt đi tìm hiểu tin tức chắp tay, thành thật trả lời: “Nghe nói là đánh nhau rồi, còn có người bị thương, còn bị thương không nhẹ, nhưng mà người của Thành Nam Ti và Tuần Bộ Doanh đều ở nơi đó canh gác, tiểu nhân cũng không hỏi thăm được tin tức gì, nếu hỏi nhiều, những người đó liền bắt nhốt tiểu nhân, cho nên cũng không rõ là ai bị thương.”

Gã sai vặt có thể nghe ngóng được vài tin, Vu cô cô vừa nghe có người bị thương, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Niệm Chức cũng lo lắng theo.

Mặc dù cảm tình của nàng đối với Tiêu Tư Nghiệp không sâu đậm, nhưng mà đối phương là người vô cùng tốt, cũng rất là trông nom chiếu cố nàng, nếu thật sự hắn xảy ra chuyện gì…

Trước tiên, không nói đến việc nàng mất đi một chỗ dựa, chỉ riêng hắn, Tiêu Niệm Chức liền không nỡ.

Chẳng qua, bây giờ bọn họ biết được tin tức cũng không nhiều, lo lắng cũng không có tác dụng gì.

Vu cô cô hiển nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận, vẫy tay ra hiệu cho Hồ quản sự dẫn gã sai vặt đi, nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Niệm Chức, bà mím môi, nhẹ nhàng an ủi: “Tưởng Tưởng đừng sợ, Thành Nam Ti cùng Tuần Bộ Doanh đều ở đó, nghĩ đến sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì, nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để phu tử ra mặt. Hơn nữa thư sinh trong thư viện, đều không phải là một đám thân thể yếu đuối tay trói gà không chặt, có rất nhiều công tử quyền quý tinh thông lục nghệ, trong người cũng có chút võ nghệ.”

Vu cô cô nói những lời này là để an ủi Tiêu Niệm Chức, đồng thời cũng là đang thuyết phục chính mình.

Sẽ không có việc gì.

Vu cô cô không ngừng tự nhủ trong lòng, sợ Tiêu Niệm Chức lo lắng ngủ không được, bà nhanh chóng quyết định: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền đi qua đó nhìn một chút, nếu có chuyện gì chúng ta cũng kịp thời biết đến.”

Đúng là Tiêu Niệm Chức rất lo, nhưng mà lúc này đã hơn nửa đêm, đi ra ngoài đúng là không quá an toàn.

Hơn nữa, nếu thật đúng là bị thương, nàng đi qua đó cũng không giúp được gì nhiều.