Thời gian đun càng lâu thì hương vị ngọt ngào trong nồi càng đậm đà, Phú thẩm khẽ khàng nuốt nước bọt.
Thôi thẩm cũng chịu không nổi nữa nên đi qua xem, bà thấy trong nồi canh lê đã đặc sệt, Thôi thẩm thấy thế thì không nhịn được mà hỏi: “Sắp xong chưa?”
Tiêu Niệm Chức dùng thìa khuấy đều, nàng lắc lắc đầu: “Để đun thêm một lát nữa đi.”
Nghe nàng nói như vậy, Thôi thẩm cũng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Đằng trước có tiếng bước chân truyền đến, chắc là có thư sinh đến để ăn khuya nên Phú thẩm vội vàng chạy ra xem thử.
Các thư sinh còn chưa thấy đến thì đã nghe thấy tiếng của họ: “Thẩm tử, Tiêu cô nương có đến không vậy?”
Người nói chuyện chính là thư sinh mặt tròn, nhị công tử của phủ Cảnh Nam Bá, Ngụy Trường Đình.
Không lâu sau câu hỏi đó thì hắn ta đã dẫn theo năm sáu thư sinh cùng nhau đi vào nhà ăn.
Thư sinh mặt chữ điền, cũng chính là công tử của phủ Vị Nam Bá, Tô Quế Ngọc cũng nằm trong số học tử đi vào nhà ăn.
Nghe được câu hỏi của Ngụy Trường Đình, Phú thẩm vừa giận vừa cười mà trêu chọc hắn ta: “Chỉ bởi vì miếng ăn mà đến mặt mũi cũng không cần nữa hay sao?”
Ngụy Trường Đình bị Phú thẩm trêu chọc cũng không khó chịu mà giơ tay lên nói: “Đây là do ta học mệt rồi nên muốn ăn gì đó ngon ngon một chút, ăn cho no bụng nên không hề mất mặt.”
Các thư sinh khác đều cười, Tô Quế Ngọc cũng cười, nhưng mắt hắn ta lại đảo một vòng nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra Tiêu Niệm Chức đang ở phía sau, đôi mắt hắn ta sáng lên, đồng thời đẩy tay Ngụy Trường Đình.
Ngụy Trường Đình vốn dĩ đang cùng Phú thẩm nói chuyện, hắn ta bị Tô Quế Ngọc đẩy một cái liền quay đầu lại nhìn ra phía sau theo bản năng.
Thấy vậy, hắn ta vỗ tay cười nói: “Đây không phải trùng hợp quá…”
Lời còn chưa nói hết, Ngụy Trường Đình khịt khịt cái mũi, hắn ta ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào trong không khí, tò mò hỏi: “Món gì thế? Sao mà thơm vậy?”
Các thư sinh đi vào nhà ăn, mỗi người tự tìm chỗ rồi ngồi xuống, Phú thẩm cười giải thích: “Là Nguyên Nương cố ý nấu canh lê cho Tư Nghiệp đại nhân, mấy người các ngươi cũng có lộc ăn đó, có thể uống ké một bát.”
Khi các thư sinh nghe là nấu cho Tư Nghiệp đại nhân thì liền lập tức ngồi thẳng lưng lên, da của họ cũng tự giác căng hết cả ra.
Ngụy Trường Đình cũng ít nhiều thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ ăn thật ngon, trở về liền viết một bài văn.”
Những thư sinh khác: ???
Không phải mà, đợi đã, chúng ta còn chưa đồng ý mà!
Học dốt như nhau mà tội gì phải làm khổ nhau vậy hả?
Nhưng mà, hương thơm này quá là ngọt ngào.