Tiểu Trù Nương Ở Quốc Tử Giám

Chương 2

Hai gã thủ vệ ăn mặc như nhau, cưỡi ngựa hô to, vừa hô vừa xua đuổi.

Nghe động tĩnh, Tiêu Niệm Chức da đầu tê dại, thầm nghĩ: Không phải là nam chủ nguyên văn xuất hiện sớm đấy chứ?

Tiêu Niệm Chức cũng là người đã đọc không ít tiểu thuyết, biết có một số tình tiết không thể đảo ngược. Không phải là chưa từng có nữ xuyên sách phản nghịch, sau khi xuyên vào trong sách liền ra tay xé nát cốt truyện.

Nhưng một khi phản nghịch rồi thì cốt truyện cũng phản nghịch theo, nhất định muốn ấn đầu để nam nữ chủ HE.

Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Niệm Chức kéo ra một miếng vải cũ từ trong bao quần áo, người nằm lên xe ba gác, tiếp theo lấy vải cũ che một cái, ngay cả mặt và đầu cũng đắp kín.

Tuy rằng không biết cái này có tác dụng hay không nhưng cứu ngựa chết làm ngựa sống đi.

Bây giờ là tháng sáu, gió xuân nhè nhẹ, cô che đậy như vậy cũng sẽ không bị oi bức.

Ông lão chạy xe vừa nghe có quý nhân thì sợ tới mức vội vàng chạy xe trâu đến bên đường quan đạo.

Vừa dừng lại, hai con ngựa từ bên cạnh bọn họ phóng nhanh qua, mang theo một trận bụi bặm bay lên.

Tiêu Niệm Chức cảm giác được có đất rơi xuống mu bàn tay, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình thông minh che mặt từ trước.

“Đây lại là quý nhân nào? Phô trương lớn như vậy?” Có người qua đường đi tránh né theo, tò mò thì thầm.

Người bên cạnh chọc hắn một cái: “Đừng có nói lung tung, nghe nói đó là Ngụy Vương gia đấy.”

“Là Vương gia a, vậy thì cực kỳ cao quý nha.”

...

Xe ngựa của quý nhân đã đến gần, mọi người không dám cao giọng nghị luận nữa, có vài người thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Tiếng vó ngựa lộc cộc chậm rãi tới gần, nghe có chút bình thản.

Tiêu Niệm Chức nghĩ, nghe này cũng không giống như nam chủ trở về, tư thế vội vã trở về thành a!

Hơn nữa, vừa rồi còn có người nói đây là nghi thức của Ngụy Vương gia. Điều này làm cho Tiêu Niệm Chức càng thêm hoài nghi, đây hẳn không phải là nam chủ nguyên văn.

Chỉ có điều, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh nên cô không vén tấm vải cũ ra xem.

Cũng đã bỏ lỡ, Ngụy Vương gia trên xe ngựa vén màn che lên, thờ ơ nhìn thoáng qua bọn họ.

Ngụy Vương gia rất nhanh thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một tiếng.

Gã sai vặt hầu hạ Lai Thuận tò mò lên tiếng: “Gia nhìn cái gì vậy ạ?”

Ngụy Vương hơi nhắm mắt lại, lại khẽ thở dài thành tiếng: “Lần sau chớ làm phô trương lớn như vậy, quấy nhiễu dân chúng an sinh. Ta nhìn bên kia có một cô nương trẻ tuổi, tức giận cũng ít đi, chắc là vội vã ra khỏi thành tìm đại phu.”

Nói xong lại phất phất tay: “Để cho bọn họ đi trước, không cần bận tâm đến bổn vương.”