Chương 1: Mang Thai Hộ
Bạch Tư Đồng đang mặc một chiếc áo hai dây lụa màu hồng nhạt khoét sâu chữ V. Cô nhỏ nhắn nhưng bộ ngực lại vô cùng đầy đặn, làn da trắng nõn trong suốt, dưới ánh đèn càng trắng sáng.
Cô cúi đầu, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Được chọn mang thai hộ sinh con cho tiên sinh là điều may mắn của cô, chỉ cần cô sinh con cho tiên sinh, có thể nhận được thù lao hậu hĩnh, giải quyết khó khăn của gia đình cô.
Bạch Tư Đồng đã nghĩ về hàng ngàn khả năng trên đường đến biệt thự, trong đó mãnh liệt nhất chính là tiên sinh là một người đàn ông mập mạp có chút tiền, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới tiên sinh lại là người đẹp trai thành thục hấp dẫn như vậy.
Chỉ nhìn thoáng qua liền động tâm.
"Tiên......Xin chào tiên sinh, tôi tên là Bạch Tư Đồng, chính là.....chính là người mang thai hộ mà ngài tìm..."
Bạch Tư Đồng càng xấu hổ, dù sao cô còn chưa bao giờ có một người đàn ông nào, cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Ừ, nếu biết chính mình là gì thì tốt."
Ánh mắt Cảnh Húc Văn không khỏi có chút mờ mịt, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: Cảnh Húc Văn, chẳng lẽ anh đã quên Bạch Tư Đồng là người mang thai hộ sao? Nhiệm vụ của cô là sinh con cho nhà họ Cảnh.
Anh và vợ kết hôn đã nhiều năm, tình cảm của hai người vẫn luôn rất sâu đậm, duy nhất có một điều đáng tiếc là thân thể vợ anh không thích hợp để mang thai, bọn họ kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn không có con, điều này đối với cha mẹ Cảnh gia, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Dưới áp lực từ gia đình, Cảnh Húc Văn thực sự không muốn lấy vợ, vì vậy anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một người phụ nữ khác, tình cờ chọn trúng Bạch Tư Đồng.
"Tiên, tiên sinh, Tư Đồng phục vụ ngài tắm rửa trước?"
Bạch Tư Đồng hai má ửng hồng, giống như quả táo chín rất mê người.
Tim cô cũng đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cảm giác hồi hộp sắp trào ra ngoài.
Thấy Cảnh Húc Văn không phản đối, Bạch Tư Đồng lo lắng nuốt nước bọt, dũng cảm đứng trước mặt anh, đặt móng tay tròn trịa hồng hồng của mình lên cúc áo sơ mi, từng nút một cởi ra, đầu ngón tay không biết là vô tình hay cố ý cọ vào ngực Cảnh Húc Văn, ngứa ngáy khiến cơ thể bình tĩnh của anh dần dần có phản ứng.
Nhìn đến thắt lưng, Bạch Tư Đồng có chút do dự, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy Cảnh Văn Húc đang nhìn chằm chằm, cô giơ tay hạ xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, vành tai thanh tú đôi môi đỏ mọng, kiều mị nói: "Cái, cái này không cởi được."
Cảnh Húc Văn bị giọng nói mềm mại này mềm lòng, bàn tay to khớp xương rõ ràng nắm lấy tay nhỏ bé mềm mại không xương của Bạch Tư Đồng, anh không nhịn được dùng bàn tay mình cọ xát lên: "Anh dạy cho em."
Bàn tay Cảnh Húc Văn cọ xát lên người Bạch Tư Đồng làm cô có phản ứng, cô không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng: "Ưʍ....."
Tiếng rêи ɾỉ của Bạch Tư Đồng khiến Cảnh Húc Văn tỉnh táo lại, anh mím chặt môi, nắm lấy tay cô cạch một tiếng cởi bỏ thắt lưng, rồi kéo khóa quần xuống, để lộ ra hình dáng của gậy thịt bên trong, toàn bộ quá trình tay cô đều run rẩy, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Xin lỗi tiên sinh."
Bạch Tư Đồng không cố ý chạm vào dươиɠ ѵậŧ của Cảnh Húc Văn, nó vừa cứng vừa nóng, doạ cô vội vàng rút tay lại, cẩn thận nhìn Cảnh Húc Văn.
Cảnh Húc Văn không nói thêm gì, không rõ biểu tình trong đôi mắt sâu thẳm, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, là thật vui mừng hay là tức giận.
Bạch Tư Đồng ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mím chặt môi, tay chân luống cuống nhìn Cảnh Húc Văn, anh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, tự mình cởϊ qυầи lót, lộ ra dươиɠ ѵậŧ đang mềm.
"Bồn tắm, nước trong bồn tắm dựa theo thói quen hàng ngày của ngài."
Bạch Tư Đồng khẩn trương nói lắp, thậm chí còn không nói hết câu, trước đây cô nói chuyện luôn dõng dạc.
"Nếu em đã biết tới đây để làm gì, cũng biết sau này hai chúng ta quan hệ gì, lúc tới không phải quản gia đã dạy em sao?"
Cảnh Húc Văn nhấc chân bước vào bồn tắm, đôi chân thon dài, cơ bắp rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp, lông trên bắp chân cực kỳ rậm rạp.
Với thân phận và địa vị của mình, nhìn thấy vô số mỹ nữ, như Bạch Tư Đồng lại không nhiều, người đẹp nhưng ít nội tâm, không có cách nào khiến Cảnh Húc Văn không khỏi kinh ngạc liếc mắt một cái.
"Xin lỗi tiên sinh."
Bạch Tư Đồng áy náy xin lỗi, động tác cũng trở nên táo bạo hơn.
Ngoài việc có ấn tượng tốt về tiên sinh, cô đang cần tiền gấp, không thể để mất cơ hội này.
Cô lấy hết can đảm giúp tiên sinh rửa sạch mát xa, nhưng khi ngón tay chạm vào cơ thể cường tráng của anh, cô không khỏi đỏ mặt, càng thêm xấu hổ.
Bạch Tư Đồng cảm thấy dưới thân có chút ngứa ngáy, bụng dưới thỉnh thoảng co thắt, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra, qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, trên đùi còn có một chút chất lỏng nhớp nháp, cô khó chịu di chuyển hai chân cùng nhau cọ xát "Tiên sinh ngứa quá a....."
Bạch Tư Đồng cẩn thận lau người cho Cảnh Húc Văn, bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve cơ bắp của anh, từng khối cơ bắp đều rất cứng, cô nhịn không được liền ấn vào.
Cảnh Húc Văn kêu rên ra tiếng, lúc Bạch Tư Đồng sờ tới sờ lui trên người anh, dươиɠ ѵậŧ trong nước liền cứng lên, nghĩ đến bây giờ anh rất cần một đứa con, bàn tay to kéo cả người Bạch Tư Đồng vào trong nước.
"Huhu tiên sinh, anh thật xấu....."
Bạch Tư Đồng không chút đề phòng bị kéo vào, váy trên người cô ướt sũng lập tức trở nên trong suốt, má cô đập vào ngực Cảnh Húc Văn, mũi bị va chạm đỏ bừng, khóe mắt vì đau mà chảy ra nước mắt.
"Khóc cái gì?"
Cảnh Húc Văn kêu ra tiếng, anh nhìn bộ dạng đáng thương của Bạch Tư Đồng, cơ thể mảnh khảnh vặn vẹo trong vòng tay anh, cọ xát với dươиɠ ѵậŧ của anh hết lần này đến lần khác, dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng lại cứng hơn trong nước.