Không Màng Cách Thức Giam Nhốt Bảo Bối Nhỏ

Chương 10: Cưỡng hôn

“Cười quái gì?” Đang ẵm cô bé trên tay, hắn quát nhỏ một tiếng, cánh tay rắn chắc, xốc lên một cái.

Cảnh Diệc Y vội vàng bịt miệng, cô bé nghiêng đầu, tựa vào bả vai hắn, không ngờ lại cảm thấy bình yên đến kỳ lạ.

Mùi hương thơm phức, đặc trưng của chai sữa tắm nam, phơn phớt bay qua cánh mũi nhạy cảm, cô bé ngây ngô hít hít mấy cái, rồi thốt lên, “Sao anh thơm như vậy?”

Quý Hoàn vô thức cụp mắt.

Mặc dù không trông thấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, nhưng hắn vẫn thấy được cục thịt trắng hồng núng nính.

Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hắn không khỏi mắng thầm thô lỗ.

Con mẹ nó, cái má nhìn cũng thiếu thao!

Ban nãy mới ăn mấy miếng, hắn đã chịu không nổi, bỏ ra ngoài, vốn dĩ, bụng vẫn chưa được lấp đầy.

Nghĩ rồi, Quý Hoàn đi đến trước bàn ăn, tính đặt Cảnh Diệc Y xuống ghế ngồi cũ, thế nào mà hai cái chân ngắn ngủn, cứ liên tục giãy đạp, kiên quyết không chịu ngồi yên.

Nằng nặc làm nũng với hắn, “Không muốn, không muốn!!”

“Không muốn cái gì?” Quý Hoàn không hiểu được ý tứ làm nũng của trẻ em, tức giận quát lớn.

Lại bị ăn mắng, cô bé ủy khuất ngẩng đầu, dè dặt đối diện với cặp mắt hung dữ của Quý Hoàn.

Đúng thế, cô bé cảm thấy rất hụt hẫng, rõ ràng thường ngày cô đều làm nũng như vậy...

Chẳng phải mọi người ai cũng chiều theo ý cô sao?

Đã thế, còn ra sức vuốt lưng dỗ ngon dỗ ngọt.

Nhưng sao anh trai này, thường xuyên lớn tiếng mắng mỏ cô vậy?

Không dịu dàng giống như Lộc quản gia.

Nước mắt cá sấu bắt đầu không tự chủ, lã chã rơi xuống, khoé mắt ửng đỏ, sợ hãi đến nỗi hai tay vô thức mân mê cổ áo của Quý Hoàn.

Nhắm mắt nuốt ngược khí tức vào trong bụng, hít thở một hơi thật sâu, Quý Hoàn liền nhỏ giọng nhắc nhở, lời nói vẫn không thể ngọt ngào hơn.

“Rơi nước mắt xem, ông đây lập tức đá ngươi ra khỏi nhà.”

Không ngoài dự đoán, Cảnh Diệc Y ngoan ngoãn lau nước mắt.

Cô bé lí nhí trong miệng một câu, nhưng khoảng cách gần bằng một gang tay, hắn vẫn có thể nghe rõ từng chữ.

“Anh đừng hung dữ mà, quỷ nhỏ ngồi trong lòng anh, mới cảm nhận được an toàn.”

An toàn?

Hắn có nghe lầm không?

Từ trước đến nay, chưa ai dám nói, ở bên cạnh hắn an toàn cả.

Vừa trông thấy hắn, bọn họ đã bị tà khí bao trùm trên người hắn, doạ đến rét run, đặc biệt là trẻ em.

Chẳng khác nào, cố ý bài xích hắn khỏi thế giới này?

Miệng nhỏ phun ra một trận ngọt ngào, trực tiếp làm xáo động con tim sắc đá lâu năm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong hắn tăng vọt.

Hắn đảm bảo chắc nịch, những lời này của cô nhóc không phải dụ dỗ hắn, hắn không phải họ Quý.

“Thích ông đây?”

Đỉnh đầu cột hai chỏm tóc, gật gà gật gù, bổ sung thêm một câu, “Anh thật sự xinh đẹp!”

Ngắm nhìn đôi môi nhỏ hồng hào, không chớp lấy một lần, chàng thiếu niên bất giác cảm thấy quyến rũ đến mê người.

Khao khát du͙© vọиɠ đang dâng trào ở bên trong.

Ma xui quỷ khiến, hắn tự nhiên cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ còn hôi sữa.

Chiếc lưỡi to lớn không ngừng quấn lấy chiếc lưỡi non nớt, hút hết nước bọt của cô bé vào trong miệng.

Ngay cả hơi thở cũng không tha, càng dây dưa hắn càng điên cuồng tấn công.

Ngây ngốc tiếp nhận, cô bé có chút giật mình.

Vả lại, cũng không bài xích thiếu niên trước mặt, ban đầu lạ lẫm, nhưng càng về sau, cô nhóc càng cảm thấy choáng váng.

Cơ thể giãy dụa như muốn mạng, thiếu dưỡng khí đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, tiếng nức nở khó chịu, liên tục ép ra khỏi cổ họng.

Mãi đến khi, mũi chân xinh xắn vô tình đá trúng bộ vị quan trọng.

Quý Hoàn mới rít lên một tiếng đau đớn, buông tha cho cái miệng nhỏ của cô bé.

“Anh, anh thiếu chút làm quỷ nhỏ tắc thở!” Cục bông nhỏ dẩu miệng oán trách.

Đồ vật ở đũng quần của hắn sớm đã sưng thành cái dạng gì rồi!

Hơi thở chàng thiếu niên nặng nề bất thường, hết cách, hắn liền ôm trầm lấy cục bông nhỏ, gác cằm lên đôi vai nhỏ nhắn, thấp giọng thì thầm.

“Dươиɠ ѵậŧ của ông đây, vì ngươi... sắp nổ tung rồi!”

...

THÔNG BÁO: Do một số lý do, phần 2 của ‘Không Màng Cách Thức Giam Nhốt Bảo Bối Nhỏ’ đã bị gỡ, hiện tại mình vẫn đang viết tiếp, nếu ai muốn đọc, có thể ib hỏi mình.