Tốc độ giao hàng nhanh hơn Quý Hoàn dự đoán.
Dọn ra một bàn đầy thức ăn, nhưng trong đống đồ ăn này, duy nhất chỉ có món cháo tổ yến, là dành cho Cảnh Diệc Y.
Cô nhóc vốn không biết, mặt mũi còn rất hạnh phúc, chạy theo hắn, nhảy chân sáo, khi trông thấy toàn những món ăn thơm ngon.
Không cần hắn nhắc nhở, cô bé tự động trèo lên ghế, cúi đầu hít hà món mỳ spaghetti bò bằm, khen nức nở, “Thơm thật đấy!”
Bàn tay nhỏ nhắn vừa thò ra, chuẩn bị bê dĩa spaghetti đến trước chỗ ngồi.
Quý Hoàn đã nhanh tay đoạt lấy dĩa mỳ, từng câu từng chữ lạnh lùng phun ra, “Không dành cho nhóc.”
Nói rồi, hắn bưng bát cháo tổ yến màu trắng, không mấy bắt mắt, đặt trước mặt Cảnh Diệc Y, “Ăn đi, những món còn lại, nhóc không có phần.”
“Tại sao chứ?” Ánh mắt thèm thuồng của cô bé cố nhìn theo dĩa mỳ vừa thơm vừa ngon kia.
Sau lại chỉ chỉ vào nó, xin xỏ, “Em cũng muốn ăn, ăn vài sợi cũng được.”
Quý Hoàn không chút siêu lòng, trực tiếp xoay cái đầu nhỏ, đối mặt với bát cháo, trầm giọng phân phó.
“Cấm ngó nghiêng chỗ khác, chỉ được phép nhìn tô cháo, ăn hết cho ông đây, nghe rõ rồi chưa?”
“Quỷ nhỏ nghe rõ rồi.”
Giọng điệu rõ ràng không thích, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn, không dám kháng cự.
Cô bé ấm ức ngồi ăn, đút từng thìa cháo vào miệng, trông vô cùng gượng ép.
Muốn gạt bỏ những suy nghĩ biếи ŧɦái trong đầu, vậy mà không hiểu sao, du͙© vọиɠ dưới đũng quần, cứ dâng trào lên cảm giác khao khát muốn được xuất tinh.
Chốc chốc kiềm chế không được, hắn lại liếc sang nhìn trộm Cảnh Diệc Y một cái, thấy cô vẫn chăm chú ngồi ăn, quả thực, không ngó nghiêng lung tung.
Khoé miệng hắn bất giác nở một nụ cười hứng thú.
Sau khi ý thức được hành động điên rồ này, Quý Hoàn mới nhanh chóng quay đi chỗ khác, hít thở một hơi thật sâu.
Nhưng…
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu, vẫn không hề thuyên giảm.
Ngược lại, còn tăng cao gấp bội, mạnh mẽ truyền đến đại não.
Cuối cùng ẩn nhẫn không được, hắn mới tức tối ném chiếc nĩa xuống mặt bàn.
Không gian im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, huống hồ là tiếng động mạnh của chiếc nĩa.
Cục bông nhỏ ngẩng đầu theo bản năng, cái miệng nhỏ ngậm cháo, phồng lớn như quả bóng, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn chàng thiếu niên đang muốn phát tiết, một cách thuần khiết.
Ánh mắt này ráo riết nhìn hắn, giống như một ngọn lửa, đang phun trực tiếp lên người hắn, khiến những cảm xúc nãy giờ hắn nhẫn nhịn, lập tức bùng nổ.
Mẹ kiếp! Quý Hoàn thầm chửi trong lòng.
Hắn híp đôi mắt hẹp dài nhìn cục bông nhỏ lẩm bẩm, “Đồ quỷ nhỏ thiếu thao!”
Sau khi lạnh lùng đứng dậy, hắn thuận thế che đi hạ thể to lớn, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bếp.
Kỳ thực, Cảnh Diệc Y cũng không hiểu, anh trai này bị làm sao?
Chậm rãi nuốt xong miếng cháo lớn, ánh mắt cô bé lại chăm chú nhìn vào dĩa mỳ hắn đang ăn dở, không có ý định từ bỏ.
Lúc này, Quý Hoàn đang đứng ngoài bậc thềm, hóng khí trời mát mẻ, vào buổi tối mùa hè, mong có thể giảm bớt cơn nóng rạo rực ở trong người.
Thế nào mà xui xẻo lại ấp đến, đứng chưa được mấy phút…
Cảnh Diệc Y đã lon ton chạy ra, kiếm hắn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng xuýt xoa xuýt xoa, dẩu lên, “Anh ơi!... Cay... cay quá, cay quá… khè khè...”.
Bàn tay bé tí liên tục quạt quạt trước cái lưỡi đỏ hỏn.
Quý Hoàn lập tức xoay người, gương mặt điển trai không khỏi nhăn nhó.
Hắn cúi người, bình tĩnh quẹt ngón cái qua vệt màu đỏ, nhìn có vẻ là dầu mỡ đang dính trên khoé miệng, nên hắn mới tra hỏi, “Đã ăn spaghetti?”
Mặc dù điều kiện sống trước đây của Cảnh Diệc Y vô cùng dư giả, thoải mái.
Nhưng thực đơn ăn uống hằng ngày đều do Lộc quản gia lên món, những thực phẩm kia đều tốt cho sự phát triển của cô bé.
Do vậy, hương vị của mỳ spaghetti như thế nào, cô bé hoàn toàn chưa thưởng thức qua.
Cũng tại quá hiếu kỳ, cô bé mới ăn thử một miếng, nào ngờ, món này lại cay như thể có đống lửa đang cháy trong miệng.
Cảnh Diệc Y nước mắt lưng tròng, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi non nớt sưng rộp nhè nhẹ.
Nhóc con không quan tâm có bị hắn mắng hay không, nhanh chóng gật đầu thành thật.
Quý Hoàn lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi bồng cô bé trên tay, đi đến tủ lạnh, rót nửa cốc sữa bò, đỡ đến bên miệng, chữa cháy cho cục bông nhỏ.
Cái miệng nhỏ như con đỉa bám dính lấy thành cốc, uống lấy uống để.
Bỗng dưng, cô bé cảm thấy giảm cay rất hiệu quả, thế là lật đật uống sạch cốc sữa bò.
Hạ hoả xong, cô bé “khà” một tiếng rất tự nhiên, sau lại ôm lấy cổ hắn cười khì khì, tựa như không biết chuyện gì.