Nguyên tủ quần áo, Quý Hoàn nhìn hết ngăn này đến ngăn khác, cũng không thấy có chiếc áo nào, phù hợp với dáng người của Cảnh Diệc Y.
Vả lại, quần áo trong phòng của Quý An, đều đã bị Quý Truất đốt hết, trong ngày hoả thiêu cô bé.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có ý định vào phòng của em họ.
Mất một lúc lâu, đứng tại chỗ suy nghĩ, Quý Hoàn đột nhiên sực nhớ đến Thời Cẩu.
Một con chó Phốc sóc giống cái, xinh xắn, bộ lông trắng muốt, mềm mại, đã được hắn nhặt về nuôi.
Đến năm hai tuổi, do không nghe lời, nhân lúc hắn đi học chưa về, đã nhảy lên cửa sổ, chạy ra khỏi phòng, sà vào lòng của Quý An, nô đùa vui vẻ.
Trở về nhà trông thấy, hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, ôm Thời Cẩu lên phòng, nhưng trong lòng sớm đã có biện pháp, trừng phạt thích đáng.
Về đến phòng, hắn hờ hững, bỏ đói Thời Cẩu suốt cả ngày.
Ngay cả tiểu tiện hay thải phân, hắn cũng cấm kỵ tuyệt đối.
Xích nó ở một chỗ, mặc cho những tiếng ư ử cứ văng vẳng suốt một buổi.
Đêm khuya thanh tịnh, tiếng rêи ɾỉ khó chịu của Thời Cẩu giảm dần.
Hai mắt hắn trở nên đυ.c ngầu, gương mặt lạnh như băng, trên tay cầm theo con dao bấm, đến trước mặt con chó, quỳ xuống, nhấc bổng nó lên cao.
“Đồ con cɧó ©áϊ đáng chết! Tao dặn mày thế nào?”
“Không được phép bước ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ tao đi học về. Mày bị điếc sao?”
Dứt lời, hắn nhét vật cứng vào miệng Thời Cẩu, dán chặt băng dính, chậm rãi bước ra khỏi phòng, cầm theo dây xích kéo nó đi sền sệt.
Lúc này trong biệt thự, vô cùng vắng lặng, từng bước chân của hắn không hề phát ra tiếng động.
Vừa bước ra sau vườn, Quý Hoàn đã đào sẵn một cái hố.
Cầm chắc con dao bấm trong tay, thi thoảng hắn còn xoay xoay vài vòng; đầu mũi dao nhọn hoắt, lướt qua lướt lại trên chiếc bụng phồng to.
Theo bản năng thân thể nó cũng co rúm co ró.
Nụ cười quỷ quyệt vừa dứt, lưỡi dao sắc bén cũng nhanh chóng đâm lún vào bụng của Thời Cẩu, xoay một vòng thoả thích, hắn mới chịu rút ra.
Một trận máu đỏ tuôn trào như suối, nhuốm lan hết bộ lông màu trắng, một ít còn lại... văng tứ tung lên hai cánh tay hắn.
Thời Cẩu giãy giụa đành đạch mấy cái, cuối cùng đã nằm im bất động, hai mắt nhắm nghiền, tiếng rên ư ử nghe vô cùng uất ức, cũng dần dần tắt ngủm.
Những tưởng không ai biết đến...
Vậy mà toàn bộ cảnh biếи ŧɦái này, Bích Vân đứng ở trên lầu, đã chứng kiến tận mắt.
Đối diện cửa sổ phòng của Quý An, Bích Vân có thể nhìn rõ mồn một, khuôn mặt thoả mãn của Quý Hoàn.
Mặc cho bản thân vừa mới rùng mình sợ hãi, nhưng người phụ nữ không chút quan tâm.
Cô gấp gáp ôm chặt lấy Quý An đang ngủ say, ba chân bốn cẳng chạy về phòng của hai vợ chồng, khoá chặt cửa, run lên cầm cập ở trong chăn.
Hành động của hắn ám ảnh tâm trí cô, cô vừa khóc lóc vừa gọi điện, van xin Quý Truất đang đi công tác xa, phải trở về nhà ngay lúc ấy.
Gϊếŧ, rồi chôn xác Thời Cẩu xong, khoé miệng hắn tràn ra một cười vui buồn không rõ, “Tự làm tự chịu! Vĩnh biệt! Con cɧó ©áϊ phản bội.”
Thời Cẩu chết rồi, quần áo và chỗ ngủ của nó vẫn được Quý Hoàn giữ lại, thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn vẫn sẽ lôi ra giặt sạch.
Tuỳ tiện lấy một chiếc váy của Thời Cẩu, hắn liền đi đến bên giường.
Cảnh Diệc Y vẫn trong tư thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chổng mông cao như cũ.
Quý Hoàn không nói, chỉ tóm lấy cổ chân của cô bé, kéo lê về phía hắn, khuôn mặt cô bé nằm úp, cũng bị động theo động tác này của hắn.
Mặc xong, hắn ngắm lại, cảm thấy chiếc váy có chút kỳ quặc.
Kiểu dáng là chiếc váy xoè diêm dúa, ôm sát nửa thân trên, nhưng phần váy xoè ở phía dưới... lại vểnh lên rất cao.
Hoàn toàn không che được hạ thể, đã vậy còn lộ rõ không thiếu một miếng thịt.
“Anh ơi! Không cần phải lộng lậy như vậy đâu.” Cảnh Diệc Y đứng trên giường, ngang với ngực hắn, dẩu miệng nói.
“Nhiều lời!” Hắn không mấy quan tâm, miễn là có đồ mặc.
“Anh ơi! Chúng ta được ăn chưa?”
Cục bông nhỏ ngây thơ, đứng nhìn hắn chằm chằm, cái miệng nhỏ nhóp nhép không ngừng, bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa xoa chiếc bụng tròn vo đang kêu “ọc ọc…”
Quý Hoàn lạnh nhạt quay đi hướng khác, không thèm hỏi Cảnh Diệc Y muốn ăn gì.
Hắn một thân một mình ngồi trên sô pha, thầm lặng cầm điện thoại, mở app, lướt đến nhà hàng có món cháo tổ yến mới dừng lại.