Nhiễm Toản đã đóng góp to lớn cho môi trường sinh thái trong phòng thí nghiệm.
Mọi người đôi khi gọi cậu là "Tổ trưởng Giám sát vệ sinh ", đôi khi còn thân thiết gọi cậu là "Mẹ".
Phẩm hạnh làm vợ của cậu cao một cách bất thường, biết trồng hoa cỏ, biết giữ gìn môi trường sạch sẽ, còn có thể làm bánh quy ngon cho đồng nghiệp.
Nhiễm Toản và Đỗ Quan Mân – người đã được cải tạo, ngồi đối diện nhau như mặt trời và mặt trăng, chiếu sáng rực rỡ cả văn phòng. Sự nhiệt tình trong công việc của đồng nghiệp được nâng cao rất nhiều, khi pha cà phê họ nhất định sẽ đi đường vòng để thưởng thức hai anh chàng đẹp trai.
Nhiễm Toản không ngại bị người ta vây xem, cậu chỉ để ý đến công việc và Đỗ Quan Mân.
Đến giờ tan ca, liền cầm xích chó dắt đàn anh về nhà.
Cậu nấu ăn, Đỗ Quan Mân rửa nồi rửa bát.
Sau đó lại cùng nhau ngồi trong bồn tắm, chà xát thân thể cho nhau. Nhiễm Toản sẽ nghiêm túc bôi bọt lên từng bộ phận trên cơ thể Đỗ Quan Mân, tập trung vào những bộ phận quan trọng, rửa sạch đến khi Đỗ Quan Mân nói với cậu "Chà nữa là nhẵn mịn luôn" mới dừng tay.
"Làm sao mà chà nhẵn được." Nhiễm Toản nắm chặt củ cải, nhíu mày nghĩ: "Càng chà càng lớn còn gì?"
-
Sau khi Đỗ Quan Mân chăm chỉ rèn luyện cơ bụng và cơ ngực, đồng thời chăm sóc lông lá trên người, cuối cùng bà xã hắn cũng đồng ý chui vào bộ ngực cường tráng của hắn và cho phép hắn sờ soạng khắp nơi.
Sau khi véo hai hạt đậu đỏ, hắn cố ý dùng đầu ngón tay vòng quanh quầng vυ' hồng hào, khi Nhiễm Toản muốn bắt lấy tay hắn, hắn nhanh chóng di chuyển bàn tay xuống, nắm lấy thân cây đã cứng hơn phân nữa của đối phương.
"Nhiễm Toản, em bao lâu làm một lần?" Đỗ Quan Mân vừa tuốt lên tuốt xuống, vừa thấp giọng hỏi chàng trai đang run rẩy trong lòng: "Màu sắc chỗ này đẹp quá."
Nhiễm Toản quay mặt đi, nói: "... Mỗi tuần một lần."
Đỗ Quan Mân: "Cố định?"
Nhiễm Toản gật đầu, nói: "Bật thêm nhạc nhẹ nữa."
Sao lại có người chơi nhạc nhẹ để tuốt chứ!
"Đến chuyện này em cũng nghiêm túc như vậy sao." Ngón cái Đỗ Quan Mân ấn vào lỗ nhỏ của côn th*t, xoa xoa vài cái, nghe Nhiễm Toản thở dốc mới nở nụ cười, nói: "Em là đàn em cố gắng nhất anh từng gặp."
Tay Nhiễm Toản đặt lên mu bàn tay hắn, lưng hơi cong lên, dán sát vào lòng hắn hơn.
"Ha... Đỗ Quan Mân, anh cũng là đàn anh lôi thôi nhất em từng gặp..." Nhiễm Toản thở ra, lẩm bẩm nói: "Bẩn muốn chết, thật sự quá bẩn..."
Đỗ Quan Mân ôm eo cậu hơi nhấc lên, dương v*t đã sớm không nhịn được mà đâm lên, nán lại ở cửa hỏi: "Có thể để đồ bẩn vào được không? Em giúp nó lọc sạch chất bẩn được chứ?"