Mười mấy phút sau, cả nhóm gặp nhau ở tầng dưới của ký túc xá.
Vệ sĩ xách vali bước nhanh lên lầu.
Thật không may, ký túc xá của Giản An Miên lại ở tầng năm cũng thật tình cờ là tầng đó cũng tầng cao nhất của tòa nhà.
Giản An Miên đi được hai tầng liền bắt đầu thở dốc, đi thêm hai bước nữa, nhịp tim của cậu bắt đầu đập liên hồi, cậu chỉ có thể giảm tốc độ hết mức có thể, chậm rãi leo lên. Quãng đường mà người bình thường có thể đi bộ trong vài phút lại bị Giản An Miên kéo dãn ra gấp mấy lần.
Yến Chấp Mạch không hề mất kiên nhẫn mà ngược lại còn xót xa đỡ lấy Giản An Miên, lòng bàn tay khô khốc của anh xoa nhẹ vào tấm lưng gầy gò của Giản An Miên, bất mãn phàn nàn: “Đây là trường học tồi tàn gì vậy? Thậm chí còn không có đủ tiền để mua thang máy đặt ở một tòa nhà cao như vậy sao!”
Giản An Miên mở to mắt ngạc nhiên.
Đây là trường đại học hàng đầu trong nước của bọn họ nhưng cuối cùng lại bị người đàn ông gọi là một ngôi trường tồi tàn!
Yến Chấp Mạch cau mày nói với vẻ mặt ghét vỏ nhưng vẫn độc đoán: “Chắc phải tài trợ một vài thang máy cho ngôi trường nghèo nàn này rồi.”
Giản An Miên: “…”
Đúng như mong đợi của cậu, đây thật sự là một tổng tài bá đạo.
…
Giản An Miên cuối cùng cũng thuyết phục được Yến Chấp Mạch từ bỏ ý định mua thang máy, lúc dừng lại tình cờ cũng vừa tới trước cửa ký túc xá.
Yến Chấp Mạch dùng chìa khóa mở cửa.
Các vệ sĩ đặt vali vào trong phòng rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa một cách im lặng và nhanh chóng.
Một cậu bạn đang ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý ngẩng đầu lên đầy bối rối, nhìn thấy một đám người đột nhiên xuất hiện trong phòng, thậm chí còn có hai tên côn đồ cao lớn mặc vest, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là há hốc mồm kinh hãi.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt cậu ấy đã bình tĩnh lại, trở nên đầy nghiêm túc, đứng dậy và lạnh lùng bắt chuyện với bọn họ: “Xin chào, tôi tên là Mục Tử Ông đến từ Khoa Thể thao.”
“Xin chào, tôi là Giản An Miên đến từ Khoa Văn.” Giản An Miên nhanh chóng lịch sự tháo khẩu trang xuống, tay cứ xoa xoa mấy cái viền trên quần, cậu đang do dự có muốn bắt tay với bạn cùng phòng mới kia hay không.
Nhưng cậu vừa từ ngoài vào, lòng bàn tay đầy mồ hôi, bắt tay cũng sẽ rất kỳ phải không?
May mắn là cậu bạn cùng phòng mới cũng không có ý định bắt tay cậu, cậu ấy lạnh lùng gật đầu, sau đó lại ngồi xổm xuống, tủi thân cuộn người lại thành một quả bóng nhỏ, không nói một lời mà tiếp tục sắp xếp hành lý.
Giản An Miên: “…”
Kỳ lạ thay, dường như cậu cũng ngửi thấy mùi sợ xã hội quen thuộc từ người bạn cùng phòng mới này?
Yến Chấp Mạch bước đến trước mặt Mục Tử Ông đang ngồi xổm dưới đất lén lút xoa xoa tay và nhìn lén bọn họ, lịch sự nói với cậu ấy: “Chào cậu bạn cùng phòng, sức khỏe Miên Miên không được tốt, em ấy phải thường xuyên uống thuốc và cũng nhạy cảm với nhiều thứ. Vì vậy sau này tôi có thể nhờ cậu chăm sóc em ấy nhiều hơn được không. “
Gương mặt anh rất sâu sắc, phong thái tao nhã và lịch sự, cả cơ thể anh bộc lộ sự ổn định và khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Mục Tử Ông bối rối đứng dậy, mặt đỏ bừng, một lát sau cậu cau mày, cố nặn ra được một câu: “Ừm.”
Giản An Miên: “…”
Dường như cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó bất bình thường!
Yến Chấp Mạch nhìn ngó xung quanh hỏi: “Hiện tại chỉ có mình cậu ở ký túc xá thôi sao? Những người khác đâu?”
Mục Tử Ông cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “... Chỉ có tôi thôi, những người khác vẫn chưa đến.”
Yến Chấp Mạch gật đầu, rút điện thoại ra nói: “Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi. Sau này tôi có thể hỏi thăm tình hình của Miên Miên ở trường từ chỗ cậu.”
Mục Tử Ông không dám trái lời, người giám hộ bạn cùng phòng trông thật quyền lực, thật đáng sợ, mặc dù thực sự không muốn đưa WeChat cho người lạ nhưng cậu ta vẫn lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn mở mã QR ra đưa cho anh.
“Anh là anh trai của cậu ấy à?” Mục Tử Ông vô thức gõ trước vài chữ “Người giám hộ của Giản An Miên” vào chỗ biệt hiệu.
Cậu ta chưa bao giờ quan tâm đến kinh doanh và tài chính nên không nhận ra gương mặt Yến Chấp Mạch.
Yến Chấp Mạch liếc nhìn Giản An Miên đang vô thức nhìn qua, mỉm cười: “Tôi là chồng của em ấy.”
Mục Tử Ông: “!”
Nhìn thấy bạn cùng phòng mới sửng sốt như vậy, Giản An Miên xấu hổ cúi đầu, bộ dạng giống như một cô con dâu nhỏ nhút nhát.
Mục Tử Ông bị sốc bởi danh xưng này.
Bạn cùng phòng mới có vẻ ngoài nhỏ nhắn kia... hóa ra là một người có chồng?!
Mặc dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp nhưng vẫn chỉ chiếm số ít thôi, mà họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Vừa đủ tuổi đã kết hôn rồi, cần thiết đến vậy sao?
Cái cái cái, cái này cũng quá… quá đồi trụy rồi! //////
Vừa hay Mục Tử Ông vô tình nhìn vào đôi mắt to đen láy của Giản An Miên, không biết cậu ta nghĩ gì mà mặt lập tức đỏ bừng, không dám nhìn Giản An Miên nữa mà xoay thân hình cao lớn trốn vào trong rèm giường.
Giản An Miên: “…”