Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 26.1

Giản An Miên há miệng thở dốc, không thể tin nói: “Ngài định ở lại đây sao?”

Yến Chấp Mạch nghiêm túc gật đầu, không một chút xấu hổ của kẻ biếи ŧɦái, bắt chéo chân nói: “Ừm, tôi sẽ ngồi ở đây, nhìn cậu thay đồ.”

“…”

Ngón tay của Yến Chấp Mạch theo thói quen gõ nhẹ lên tay vịn: “Còn đứng ngơ đó làm gì? Cởϊ qυầи áo, thay một bộ khác.”

Chuyện này sao có thể được?!

Nội tâm Giản An Miên sụp đổ.

Để Yến tổng thay quần áo giúp mình đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, sao có thể để Yến tổng nhìn mình thay đồ được?!

Giản An Miên mím môi, hốc mắt đều đỏ hoe, yếu ớt nói: “Yến tổng, ngài có thể ra ngoài đợi tôi được không?”

Yến Chấp Mạch kiên định nói: “Không được.”

“…”

Giản An Miên không còn cách nào, nếu cậu không nghe lời, sợ là người đàn ông này sẽ giống như vừa rồi, tự mình thay đồ cho cậu, vậy thì không bằng chính cậu tự thay.

Vì vậy, tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Giản An Miên lần lượt cởi bỏ bộ quần áo mà người đàn ông đã mặc cho mình, đôi tay run rẩy thay thành bộ mới.

Cuối cùng Giản An Miên không dám đối mặt nên đã quay lưng lại với người đàn ông.

Nhưng cậu không biết, nhìn từ phía sau, khung cảnh tuyệt vời đó càng khiến người tưởng tượng xa hơn.

Huống chi bên cạnh cậu còn có một tấm gương, mọi thứ cậu cố che giấu phía trước, đều được phản chiếu một cách chân thực qua tấm gương vào mắt của người đàn ông.

Bất kể phía trước, hay phía sau, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Người đàn ông nói để cho Giản An Miên tự mình thay đồ, thật sự cũng không làm gì cả, chỉ nhìn, sau khi cậu thiếu niên thay đồ xong, đi lên trước giúp sửa sang lại, sau đó tiếp tục bộ tiếp theo.

Rốt cuộc, chờ sau khi thay xong bộ cuối cùng, Giản An Miên đã mệt đến mức tay chân nhấc không nổi, cảm thấy xấu hổ và tim đập không ngừng làm cạn kiệt nguồn sức khỏe vốn không nhiều của cậu, cả người đều bao phủ bởi nhiệt độ sôi sục, biểu cảm hỗn loạn trên khuôn mặt, rõ ràng không làm gì, nhưng dường như đã làm chuyện gì đó khó nói với người đàn ông ở bên trong.

Sau khi rời khỏi phòng thử đồ, mọi người trong cửa hàng đều nhìn họ với ánh mắt khác nhau, Giản An Miên xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể vùi đầu vào lòng ngực của người đàn ông, quả thực không mặt mũi gặp người khác.

Yến Chấp Mạch chỉ vào quần áo trước mặt: “Những cái này gói lại cho tôi, mấy bộ này thì không cần.”

Giám đốc gật đầu: “Dạ, Yến tổng.”

Ôi, người thành phố thật biết chơi.

Yến Chấp Mạch bỏ đi mấy bộ không đủ hoàn hảo, giữ lại cũng khoảng trên mười bộ, buổi trưa chớp mắt đã trôi qua, trong lòng không chỉ kiên nhẫn, ngược lại mang đến cảm giác thỏa mãn khi vượt qua được trò chơi thay đồ cho búp bê.

Xem ra về sau có thể cân nhắc mua thêm nhiều quần áo cho bạn nhỏ.

Yến Chấp Mạch thầm nghĩ trong lòng.

Trong phòng bạn nhỏ còn có khăn trải giường, vỏ chăn, rèm cửa, bàn làm việc, tủ đầu giường,… nên được thay mới từ lâu.

Lần trước khi anh vào phòng ngủ của Giản An Miên, phát hiện toàn màu xám, trắng và đen, thật sự quá đơn điệu nhạt nhẽo, một chút cũng không xứng với bạn học xinh đẹp như vậy.

Giản An Miên cũng không biết, phòng ngủ của mình sắp thay đổi mạnh mẽ bởi quyết định bất ngờ của người đàn ông.

Bởi vì quá nhiều quần áo để lựa, nên cửa hàng sẽ đóng gói sau đó giao đến tận nhà, Yến Chấp Mạch dắt Giản An Miên, thoải mái trực tiếp đi về nhà.

Nửa giờ sau, quần áo cũng đã đến, dì Vương vui mừng xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, lên lầu vào phòng của Giản An Miên – sắp xếp ổn thỏa.

Giản An Miên trơ mắt nhìn dì Vương lấy ra vài bộ kẹp trang phục áo sơ mi, sau khi hỏi ý muốn của cậu, giúp cậu đặt chúng vào nơi dễ thấy trong tủ để tiện lấy.

Nghĩ đến những chuyện vừa rồi xảy ra ở phòng thử đồ, làn da của Giản An Miên nóng bừng, sống lưng tê dại, đầu vốn đã không thoải mái vì đi xe bỗng càng choáng váng hơn.

Vì sao trên thế giới lại có đồ kẹp áo sơ mi sắc tình như vậy?!

Nhân tiện, nếu kẹp áo sơ mi là thứ cần thiết phải có trong trang phục trang trọng, vậy thì Yến tổng luôn trong bộ vest thanh lịch và thẳng tắp, chẳng phải mỗi ngày đều phải mặc sao…

Nghĩ đến cảnh đó, Giản An Miên không thể kiềm chế sự nóng lên trên gương mặt, ngay cả khi ăn cơm, cũng không khỏi lặng lẽ ngắm nhìn đùi của Yến Chấp Mạch.

Vào vai công chính trong đam mỹ tiểu thuyết, ngoại hình và dáng người của Yến Chấp Mạch đều thuộc hàng đỉnh cao.

Đường nét trên khuôn mặt rõ ràng mà sâu sắc, đường cong từ lông mày đến mũi chạm khắc sâu lập thể, độ cong của sườn mặt vô cùng tuyệt đẹp, đôi môi mỏng lộ ra sự lạnh lùng, khi hơi mím môi thì khí chất kiên định tự hào hiện rõ trên khuôn mặt.

Thân hình cao ráo, tay chân dài chắc khỏe, không quá cường tráng, nhưng không mất đi vẻ nam tính, vẻ ưu nhã gợi cảm của người đàn ông trưởng thành cùng khí chất cao quý tích lũy qua nhiều năm bằng quyền lực và tiền tài được thể hiện vô cùng sống động ở trên người anh.

Chỉ một ánh mắt, có thể dễ dàng khiến Giản An Miên ngoan ngoãn giống như một chú cún con.

Người đàn ông cực phẩm như vậy, mặc dù Giản An Miên chưa bao giờ thấy qua cơ thể công chính, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, cặp đùi kia nhìn từ bên ngoài đã vô cùng thon dài và thẳng tắp, nhất định phải rất mạnh mẽ, cơ bắp săn chắc mượt mà, những đường nét tuyệt đẹp và gợi cảm như được chạm khắc bằng dao, tràn ngập hơi thở của hormone nam tính.

Mà nhìn vào cặp đùi gợi cảm như vậy có thể khiến người ta phấn khích, nếu còn có một sợi dây chun màu đen tuyền buộc ngang, sợi dây thắt chặt cơ đùi, làn da màu lúa mì đối lập rõ rệt với mảnh vải đen, và vạt áo được thanh kim loại kẹp với dây chun kéo căng…..

Yến Chấp Mạch hít sâu một hơi, đột nhiên gõ nhẹ chiếc đũa trong tay vào thành chén, quai hàm ẩn nhẫn căng cứng, ánh mắt đen tối nhìn Giản An Miên nói: “Giản An Miên, lại đang suy nghĩ cái gì?”

Bạn nhỏ thật sự quá đơn thuần, những suy nghĩ nhỏ nhặt đều treo trên mặt, không giữ được việc gì trong lòng.

Cậu còn tưởng rằng mình nhìn lén sẽ không bị phát hiện, thật ra cậu vốn không biết, những động thái nhỏ của cậu rõ ràng đến mức nào.

Trước đây là nơi đó của anh, còn bây giờ lại là đùi anh.