Yến Chấp Mạch dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, ngay lập tức hỏi:
“Đây là suy nghĩ thật của cậu sao?"
“...."
Giọng nói của Yến Chấp Mạch đột nhiên trầm xuống, anh gọi tên cậu rõ ràng: "Giản An Miên, lần trước tôi đã nói gì?"
Giản An Miên xoa xoa lòng bàn tay đổ đầy mồ hồi: "Từ giờ trở đi... không được phép nói dối nữa."
Trong điện thoại vang lên tiếng đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn, giọng nói của Yến Chấp trầm tĩnh chậm rãi, kèm theo đó là tiếng gõ nhịp nhàng: "Vậy suy nghĩ của cậu là gì? Giản An Miên, nói cho tôi biết."
Nhịp tim của Giản An Miên đột nhiên tăng nhanh, bàn tay anh siết chặt rồi nới lỏng và lo lắng liếʍ môi, nhỏ giọng nói: "Thật ra... anh có thể mặc kệ bọn họ."
Tiếng cười trầm thấp của Yến Chấp Mạch vang lên bên tai, lập tức khiến Giản An Miên mặt đỏ bừng xấu hổ: "Được rồi, tôi hiểu rồi, coi như đó là phần thưởng cho cậu bạn nhỏ nghe lời, tôi sẽ thực hiện tâm nguyện của cậu."
Cúp điện thoại, Yến Chấp Mạch nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, trên môi vẫn là nụ cười chưa dứt.
Vốn tưởng là một đứa trẻ còn non nớt, chưa trải sự đời nhưng không ngờ khi chạm đến lại là một chiếc bánh đầy nhân.
Khi ký hợp đồng hôn nhân, anh đã cho nhà họ Tần rất nhiều lợi ích, nhưng không ngờ nhà họ Tần lại tham lam đến mức đánh cả chú ý lên bạn nhỏ.
Vốn dĩ anh không có ý định đồng ý, nhưng bây giờ bạn nhỏ lại đứng về phía anh thì anh sẽ càng không khách khí chút nào, dù sao nhà họ Tần cũng chưa bao giờ coi Giản An Miên là con ruột của mình.
Khi nghĩ đến bối cảnh của cuốn tiểu thuyết, việc Hứa Bội Oánh không chăm sóc tốt cho con mình đã khiến Giản An Miên bị bệnh, khiến Yến Chấp Mạch cảm thấy rất tức giận.
Anh đột nhiên cảm thấy hối hận, tại sao ngay từ đầu anh lại hứa hẹn với nhà họ Tần nhiều lợi ích như vậy? Rõ ràng Giản An Miên mới là người gả cho anh, liên quan gì đến nhà họ Tần? Nếu biết sớm hơn thì anh đã không đưa một xu nào.
Đáng tiếc hợp đồng đã ký, anh không thể phá vỡ được, lúc đó anh còn chưa tỉnh ngộ thì làm sao có thể đoán trước được tương lai? Một khi hợp đồng này hết hạn, anh phải lập tức chấm dứt, tuyệt đối không được để cho nhà họ Tần lợi dụng kiếm lợi ích từ gia đình của họ nữa!
Yến Chấp Mạch âm thầm lên kế hoạch, nhìn xuống dòng chữ "Giản An Miên" viết ngay ngắn trên trang cuộc gọi, cau mày có chút bất mãn.
Anh suy nghĩ một lúc, đổi tên của Giản An Miên thành "cậu bé ngoan", nhìn chằm chằm vài giây rồi tự mỉm cười hài lòng.
……
Phía bên kia.
Giản An Miên mở tập hồ sơ chuyển phát nhanh, lúc này một lá thư thông báo nhập học đẹp đẽ và ngay ngắn của Đại học Bắc Kinh được đặt trước mặt cậu.
Đối với những người khác, đây có lẽ là ngôi trường mơ ước mà họ hằng mơ suốt mười tám năm.
Mà Giản An Miên... giờ đây chỉ muốn khóc.
Kiếp trước, do sức khỏe kém, từ khi sinh ra cậu đã sống trong bệnh viện, phải thuê gia sư để dạy kèm, cả đời cậu chưa từng được đến trường, cậu cũng chưa từng ghen tị với những đứa trẻ được đi học một chút nào.
Cậu ám ảnh với xã hội từ khi còn nhỏ, không thích nói chuyện với người khác, gia đình từng cho rằng cậu mắc chứng tự kỷ, nhưng sau đó người ta xác nhận rằng cậu có tính cách như vậy.
Việc để cậu ở nhà không ra ngoài khiến cậu cảm thấy vui hơn.
Sau khi xem qua lá thư, cậu vốn tưởng rằng mình có thể ở trong nhà nhân vật chính cả đời không ra ngoài, giống như con cá mặn nằm đến ươn thối, nhưng bây giờ đột nhiên nói với cậu rằng người chưa bao giờ đi học như cậu sẽ bắt đầu đi học!
Đi học có nghĩa là gặp nhiều người, nói chuyện với nhiều người, sống trong khuôn viên trường và ở cùng một phòng trong một thời gian dài với nhiều người lạ, cưỡng ép kết bạn...
Trên đời sao lại có chuyện đi học đáng sợ đến vậy chứ?!
Trường này ai muốn đi thì đi đi! Dù sao cậu cũng không muốn!
Khóc lớn!