Yến Chấp Mạch liếc Giản An Miên một cái, bỗng nhiên dừng xe ngay tại chỗ, cánh tay chống lên ghế, nghiêng người ép sát Giản An Miên, nhìn bạn nhỏ bị mình ép thành quả bóng nhỏ rụt ở trong góc: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, không có sự đồng ý của cậu, tôi sẽ không chạm vào cậu.” Giọng nói của Yến Chấp Mạch nhẹ nhàng mà chậm rãi vang lên bên tai Giản An Miên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy da thịt trắng nõn dần chuyển sang màu đỏ giống như máu: “Nhưng nếu cậu thật sự muốn, tôi cũng sẵn lòng cho…”
“Không, không, không!” Giản An Miên liên tục nhấn mạnh ba lần, sắc mặt đỏ đến sắp chảy máu, cơ thể xấu hổ run rẩy, giống như động vật nhỏ bị khi dễ.
Yến Chấp Mạch nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn đến mức có thể ức hϊếp chết bạn nhỏ, không nhanh không chậm ép hỏi: “Vậy vừa rồi cậu nhìn cái gì?”
Thân hình người đàn ông to lớn hơn rất nhiều, hơi thở tràn ngập sự chiếm hữu bao phủ toàn bộ không gian chật hẹp, anh dựa vào thật sự quá gần, Giản An Miên chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, là có thể hôn được nốt ruồi gợi cảm nhạt màu trên yết hầu người đàn ông.
“Tôi… tôi không nhìn!” Giản An Miên cúi đầu, cảm giác mình giống như một con vật nhỏ bị dã thú đặt ở dưới nanh vuốt bén nhọn không có chỗ trốn, gần như sắp khóc nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Nói dối.” Yến Chấp Mạch không nhanh không chậm chơi đùa, ngoài miệng lại hùng hổ dọa người: “Đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư.”
“Không...” Giản An Miên thở dồn dập, vội vàng nắm lấy tay áo Yến Chấp Mạch, lắc đầu: “Tôi không phải trẻ hư.”
Không biết vì sao, cậu đặc biệt để ý đánh giá của người đàn ông đối với mình ở phương diện này, bướng bỉnh phủ nhận “tật xấu” của mình.
Yến Chấp Mạch liếc tay áo mình một cái, ánh mắt nhìn Giản An Miên sâu hơn: “Vậy cậu nói cho tôi biết, vừa rồi cậu đang làm gì?”
Đầu óc Giản An Miên choáng váng, tim không chịu được mà đập nhanh hơn, cậu không nhịn được nữa, khóc nức nở áy náy thừa nhận: “Thật xin lỗi, Yến tiên sinh, tôi nhìn lén anh.”
“Không sao đâu.” Yến Chấp Mạch chậm rãi lau nước mắt nơi khóe mắt Giản An Miên, cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón tay ẩm ướt, không nhanh không chậm lấy ngón tay xoa đi, ngồi thẳng dậy ra lệnh: “Sau này không được nói dối nữa.”
Anh nhếch miệng, nhìn bạn nhỏ đang xấu hổ vô cùng trước mặt, cố ý gọi cậu: “Nhóc biếи ŧɦái.”