Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 18.

"Yến Chấp Mạch! Tao thấy cánh của mày cứng rồi, ngay cả tao mày cũng dám mắng!" Yến Tổ Nghĩa vỗ bàn đứng lên, đôi mắt màu đồng tức giận trừng to, chỉ vào mũi Yến Chấp Mạch mà chửi.

Giản An Miên trái tim run lên vì sợ hãi, mở to đôi mắt vô tội nhìn Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch trấn an mà nhẹ nhàng sờ sờ đầu Giản An Miên, cúi đầu nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ba suy nghĩ nhiều rồi, tôi là đang quan tâm đến ba."

Yến Tổ Nghĩa giễu cợt: "Quan tâm tao? Hừ, tao thấy mày ước gì tao chết sớm một chút! Mày là đồ bất hiếu!”

Bạch Mộc Nhu vội vàng đỡ Yến Tổ Nghĩa ngồi xuống, vuốt ngực Yến Tổ Nghĩa, nhẹ giọng nói: "Tổ Nghĩa, anh bớt giận, cẩn thận đừng để tổn thương thân thể, Chấp Mạch là con ruột của anh, làm sao nó có thể nghĩ như vậy, nếu vậy chẳng phải nó sẽ trở thành bạch nhãn lang không có lương tâm sao? Anh hẳn là hiểu lầm Chấp Mạch rồi, Chấp Mạch chẳng qua không biết ăn nói, nhưng trong lòng nó vẫn quan tâm tới anh."

Yến Chấp Mạch lạnh lùng nhìn mẹ kế trước mặt chỉ hơn mình vài tuổi, chịu đựng chán ghét nói: "Dì, nếu dì không biết nói thì đừng mở miệng, không cần quanh co lòng vòng mà thổi lửa."

Bạch Mộc Nhu sững sờ một lát, hai mắt lập tức đỏ hoe, yếu ớt dựa vào bên cạnh Yến Tổ Nghĩa, lã chã chực khóc nói: "Chấp Mạch, dì không có ý đó, con hiểu lầm dì rồi, dì chỉ muốn giúp con nói chuyện mà thôi, sao con có thể nói dì như vậy?"

Yến Tổ Nghĩa nháy mắt càng thêm tức giận: "Yến Chấp Mạch, sao mày có thể nói chuyện với mẹ mày như vậy? Mau xin lỗi mẹ của mày nhanh lên!"

Yến Chấp Hải cầm đũa, bất lực nhìn bọn họ, ngượng ngùng mở miệng, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.

Yến Chấp Tinh và Yến Chấp Nguyệt cầm hai bát cơm, cúi đầu ăn hì hục, như thể họ chưa bao giờ được ăn trong đời, bộ dạng hận không thể ăn sạch cả bàn.

Yến Thừa Vũ cầm bát đũa, vừa ăn cơm vừa hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt, việc không liên quan đến cậu ta, càng cao trào càng hay, cứ như trò hề trước mặt đang diễn ra tại nhà bên cạnh cậu ta vậy.

Bạch Mộc Nhu châm lửa bên cạnh Yến Tổ Nghĩa xong, hai mắt đẫm lệ chạy đến bên cạnh Giản An Miên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giản An Miên, cúi đầu nhìn xuống, mẹ nó bàn tay này còn mảnh mai thon gầy hơn bàn tay của cô ta, không tiếng động giữ lấy tay cậu, hàng mi dài chớp mắt hai cái, chậm rãi rơi nước mắt: "Tiểu Giản, thật ngại quá, lần đầu tiên con tới nhà, khiến con chê cười rồi, nhưng con vạn lần đừng trách bọn họ, trăm ngàn lần sai, tất cả đều là lỗi của dì, dì đã không chăm sóc tốt gia đình này, hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm trạng của con."

Giản An Miên vẻ mặt mê mang: "..."

Các người cãi nhau, có liên quan gì tới tôi đâu?

"Muốn khóc thì cứ khóc, động tay động chân làm gì? Dơ muốn chết." Yến Chấp Mạch thờ ơ rút tay Giản An Miên ra khỏi tay Bạch Mộc Nhu, cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch sẽ từng ngón một.

"Chấp Mạch... Làm sao con có thể nói như vậy với dì? Con làm dì đau lòng quá." Bạch Mộc Nhu tức giận, nhưng cô ta vẫn phải giữ hình tượng, khóc thút thít như mưa, hàm răng cũng nghiến sắp nát.

La Mã Hương quét mắt nhìn hiện trường, thấy không sai biệt lắm, cô đúng lúc đứng lên hòa giải: "Được rồi, được rồi, Chấp Mạch, em cũng quá không hiểu chuyện rồi, sao em có thể nói chuyện với ba như vậy? Nhanh chóng xin lỗi ba đi! Còn mẹ, mẹ cũng bớt giận, vừa rồi mẹ cũng nói Chấp Mạch không biết ăn nói, chúng ta đều là người một nhà, Chấp Mạch nói xin lỗi, chuyện này liền bỏ qua, được không ạ?"

Yến Chấp Mạch trong lòng cười nhạo, đối với một người phụ nữ nhỏ hơn cô ta vài tuổi, cũng khó cho La Mã Hương có thể mở miệng gọi.

Yến Chấp Mạch phớt lờ cô ta, quay sang nhìn Giản An Miên, nhẹ giọng hỏi: "Miên Miên, em nói đi?"

"Hả?" Giản An Miên trợn tròn mắt: "Nói cái gì ạ?"

"Em nói tôi nên làm gì đây?" Yến Chấp Mạch dịu dàng nhìn cậu, tựa như Giản An Miên là cả thế giới của anh: "Em bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó."

Giản An Miên: "..."

Cậu chỉ muốn yên lặng ăn dưa, tại sao anh lại lôi tôi vào vào làm gì!

Giản An Miên do dự nói: "Cái đó... Yến tiên sinh, hay anh nói xin lỗi đi, nha?"

Nếu không bữa ăn này sợ là không ăn được nữa rồi.

Yến Chấp Mạch lập tức nói không chút do dự: "Xin lỗi, ba, dì, tôi làm mọi người tức giận."

Mặt Bạch Mộc Nhu đỏ bừng, hoàn toàn bực bội.

Vừa rồi cô ta khóc ở đó rất lâu cũng không xin lỗi, tiểu yêu tinh này vừa nói xin lỗi, lại không chút do dự, đây rốt cuộc là ai!

Yến Tổ Nghĩa hiển nhiên cũng nghĩ giống như Bạch Mộc Nhu, vẻ mặt như nuốt phải phân lẩm bẩm: "Cái thái độ gì..."

La Mã Hương nhếch khóe môi, chờ tất cả nói xong, lúc này mới giả tạo mời mọi người: "Được rồi, được rồi, tất cả ăn đi, ăn cơm! Đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Yến Chấp Mạch kêu đầu bếp tới, cẩn thận hỏi thăm nguyên liệu của từng món ăn, xác nhận có một ít món mà Giản An Miên có thể ăn, vì vậy anh đứng dậy gắp riêng mấy món ăn đó để trước mặt Giản An Miên.

"Cảm ơn Yến tiên sinh..." Giản An Miên xấu hổ vì được chăm sóc, vội vàng dùng đũa gắp cho Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch sờ sờ đầu Giản An Miên, rõ ràng trong lòng rất hưởng thụ, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: "Em tự mình ăn, không cần gắp cho tôi."

Giản An Miên quả thật đói bụng, nên cũng không khách khí nữa, cúi đầu tập trung ăn uống.

Yến Tổ Nghĩa nhìn thấy tương tác giữa hai người, quả thực không thể nuốt trôi, ông ta đặt đũa xuống một cái, dựa lưng vào ghế, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Lần này ba kêu con trở trở về, chủ yếu là để nói về chuyện kết hôn của con."

Yến Chấp Mạch không để ý đến ông ta, thấy Giản An Miên đang ăn bị nghẹn, anh đứng dậy rót cho Giản An Miên một ly nước trái cây mà cậu có thể uống.

Yến Tổ Nghĩa vỗ bàn một cái vang lên tiếng loảng xoảng: "Yến Chấp Mạch! Mày rốt cuộc có đang nghe tao nói không?!"

Yến Chấp Mạch chậc một tiếng: "Tôi không giống ông, không điếc, tôi nghe được, ông cứ nói thẳng đi."