Nửa giờ sau, bên ngoài cục dân chính.
Yến Chấp Mạch cầm giấy kết hôn vừa lấy xong, duỗi tay về phía Giản An Miên: “Từ hôm nay trở đi, tôi là chồng hợp pháp của cậu, hợp đồng chính thức có hiệu lực, hi vọng trong tương lai chúng ta có thể ở chung một cách hòa hợp.”
Khóe miệng của anh cười nhưng mặt mày lại rũ xuống để lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách bẩm sinh, giọng điệu như đang giải quyết công việc, mang danh chồng nhưng thật sự chẳng để những nhân vật nhỏ như Giản An Miên vào mắt.
Giản An Miên duỗi ngón tay, nhanh chóng chạm vào đầu ngón tay của Yến Chấp Mạch sau đó rụt về, những mầm măng nhọn mà trắng thuần vội vàng chụm lại một chỗ.
Yến Chấp Mạch cầm không khí: “... Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Giản An Miên cũng không thèm nhìn anh một cái: “Ừm.”
Yến Chấp Mạch: “...”
Yến Chấp Mạch thu tay lại, mặt không đổi sắc nói: “Vậy tôi đưa cậu về.”
Đúng lúc Giản An Miên cũng không biết mình nên đi đâu, vội vàng đồng ý.
Nguyên chủ mắc chứng dị ứng rất nghiêm trọng, trời nóng vậy còn mặc áo dài tay thêm áo khoác, trên mặt còn đeo khẩu trang, thân hình gầy yếu bị bọc cực kỳ kín chỉ lộ ra đôi lông mày thanh tú và đôi mắt rụt rè.
Nhưng cũng may, Giản An Miên sợ người, bộ đồ này khiến cậu cảm thấy an toàn, cậu tiếp nhận không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Trên xe ngoại trừ chú Trần là tài xế, còn có thư ký Liễu Nguyên Hương đi cùng Yến Chấp Mạch, ban nãy có một số thủ tục là do thư ký Liễu làm hộ.
Thư ký Liễu xinh đẹp động lòng người, nhìn thấy Giản An Miên lễ phép mỉm cười gật đầu: “Phu nhân.”
“Đừng... Đừng...” Chân tay Giản An Miên luống cuống, tai lập tức đỏ lên.
Làn da cậu vốn mỏng, lại cực trắng, lúc xấu hổ rất dễ hiện hết trên mặt, màu đỏ của hoa đào bao trùm lấy cái cổ mảnh khảnh, lan đến sau tai như dùng son phấn vậy.
Yến Chấp Mạch nhìn cậu, đột nhiên đưa tay vén sợi tóc trên đầu cậu ra sau tai, thấp giọng nói: “Phu nhân nhà tôi xấu hổ, gọi em ấy là Cậu Giản là được.”
Ở trước mặt người ngoài anh nên giả vờ một chút, chỉ là tai Giản An Miên vốn đỏ lại càng đỏ hơn.
Ánh mắt thư ký Liễu khẽ nhúc nhích, vẫn giữ nguyên nụ cười nói: “Được, cậu Giản.”
Một lát sau, xe đến nơi, Yến Chấp Mạch tự mình đưa Giản An Miên đến cửa nhà.
Yến Chấp Mạch: “Quay về rồi nhớ nhanh chóng thu dọn hành lý để chuyển ra ngoài, địa chỉ tôi gửi qua điện thoại của cậu, mật mã cửa là ngày hôm nay, đến thì nói với tôi một tiếng, sau này cậu có thể dùng dấu vân tay để đi vào."
Giản An Miên liên tục gật đầu đáp lại, vòng xoáy trên đỉnh đầu cứ lắc qua lắc lại, dáng vẻ ngoan ngoãn giống một loại động vật nhỏ lông xù nào đó.
Yến Chấp Mạch không hiểu sao có chút ngứa tay, duỗi một tay muốn sờ sờ đầu Giản An Miên.
Người đàn ông này quá cao to, cái bóng thôi mà cũng có cảm giác nuốt chửng mình, Giản An Miên rất sợ hắn, vốn không dám có hành động phản kháng gì, chỉ cứng đờ đứng tại chỗ, ngón tay lo lắng xoắn vạt áo chờ người đàn ông sờ đầu.
Yến Chấp Mạch nhìn dáng vẻ này của cậu bỗng nhiên nảy ra một ý niệm xấu, cánh tay ở giữa không trung chuyển phương hướng, dừng sau tai cậu tháo khẩu trang xuống, để lộ một gương mặt nhỏ trắng thuần to như một bàn tay, gương mặt bị nóng đến đỏ bừng, bờ môi trơn mọng đỏ mềm, giống một nhụy hoa còn dính hạt sương.
“Về nhà rồi không cần đeo nữa đâu.” Đầu ngón tay của Yến Chấp Mạch cầm quai dây khẩu trang giơ lên trước mặt Giản An Miên để cậu nhìn: “Ướt cả rồi.”
Trong đầu Giản An Miên ầm một tiếng, hô hấp hỗn loạn, bờ môi run rẩy nói: “Xin ngài... Trả lại cho tôi.”
Yến Chấp Mạch cười nói: “Không sao, tôi vứt cho cậu, cậu cứ đi vào đi.”
“... A.” Giản An Miên nhìn thoáng qua khẩu trang trong tay Yến Chấp Mạch, lại liếc mắt nhìn Yến Chấp Mạch, hốc mắt đỏ lên.
Quả nhiên là nhân vật công chính cặn bã, tính cách thật xấu, lần đầu gặp mặt đã bắt nạt người ta!
Nhưng cậu có thể làm gì được? Cậu chỉ là nhân vật thụ ốm yếu nửa chết nửa sống, một đầu ngón tay của người đàn ông này cũng có thể đâm chết cậu.
“Được rồi, trả cho cậu, “Yến Chấp Mạch đùa đủ rồi, thấy tốt hơn bèn ném khẩu trang lại cho cậu: “Cậu đi vào đi.”
Giản An Miên như được đại xá, nhanh chóng cầm lấy khẩu trang trốn vào nhà.
Yến Chấp Mạch ôm cánh tay, trong lòng vui vẻ cười cười nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cậu.
Bạn nhỏ, thật không biết đùa gì cả.
...
Giản An Miên dùng vân tay mở cửa, Hứa Bội Oánh nhìn lướt qua sau lưng cậu, cau mày nói: “Tại sao chỉ có một mình con? Yến tiên sinh không về cùng con sao?”
Giản An Miên cúi đầu nói: “Anh ấy về rồi.”
Hứa Bội Oánh bất mãn nói: “Đứa nhỏ này, sao không hiểu chuyện chút nào vậy? Yến tiên sinh thật vất vả đến đây một chuyến, con cũng không mời người ta vào uống chén trà, bình thường mẹ dạy con như thế nào?”
Giản An Miên mắt điếc tai ngơ, cúi đầu lộp cộc đi về phía thang máy, cửa thang máy vừa mở ra thì đυ.ng phải bố dượng Tần Tất Tiên ở đối diện.
“Lớn bằng ngần này rồi chứ có còn bé đâu, thật sự là không dạy nổi” Tần Tất Tiên nhìn Giản An Miên bước vào trong thang máy, ghét bỏ nói: “Đồ vô ơn”.
Giản An Miên dựa theo nguyên văn miêu tả tìm căn phòng của mình ở tầng hai, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hứa Bội Oánh là mẹ của nhân vật chính, một người mạnh mẽ lạnh lùng ích kỷ luôn coi lợi ích là trên hết.
Bà cùng Tần Tất Tiên sinh ra Tần Lạc Thần là anh trai của nhân vật thụ chính, vì không thích tính gia trưởng của Tần Tất Tiên nên ly hôn, rồi cùng chồng thứ hai sinh ra thụ chính.
Nhưng người chồng thứ hai này chỉ là một vị giáo sư đại học tầm thường, Hứa Bội Oánh coi thường ông ta, trong lúc mang thai vẫn làm việc với cường độ cao, thức đêm xã giao, cuối cùng dẫn đến sinh non, cho nên nhân vật chính từ lúc sinh ra đã mang một thân bệnh tật.
Hứa Bội Oánh không thể chịu đựng được việc con của mình là một ma ốm nhỏ yếu vô năng, lúc này đột nhiên nhận ra chân ái của bà mới là Tần Tất Tiên, hoả tốc ly hôn với giáo sư đại học, một lần nữa sống chung với Tần Tất Tiên.
Ngay cả đứa con đầu tiên - Tần Lạc Thần, cũng trở thành kết tinh tình yêu của hai người.
Mà nhân vật chính, thì thành vết nhơ lớn trong cuộc sống của Hứa Bội Oánh.
Mẹ và bố dượng không đối xử tốt với thụ chính, Giản An Miên cũng không định cho bọn họ sắc mặt tốt.
Với những lời nói bạo lực thì không nghe là được, dù sao cậu cũng sợ nói chuyện với người khác, coi như cậu vừa điếc vừa câm cũng tốt.
Nguyên chủ trời sinh thân thể yếu lại nhiều bệnh, đã lâu không bước ra khỏi nhà, trong tủ quần áo không có nổi hai bộ, nhưng lại có rất nhiều hòm chứa thuốc.
Giản An Miên kéo rương hành lý ra hành lang, lúc gần tới phòng sách thì nghe được tiếng nói chuyện của Hứa Bội Oánh và Tần Tất Tiên.
Tần Tất Tiên: “Thần Thần cũng thật là, Yến Chấp Mạch thích nó bao nhiêu năm, nếu gả nó đi không phải sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn ư? Kết quả thì sao? Nó lại chạy ra nước ngoài! Cơ hội tốt như vậy, lại bị tên ma ốm kia phung phí!”
Hứa Bội Oánh khuyên nhủ: “Ngược lại em cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Thần Thần của chúng ta từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, có nhiều tiền đồ tốt đẹp chờ nó như vậy, sao có thể gả cho một người đàn ông? Còn cần tiền đồ hay không? Về phần An Miên, thân thể từ nhỏ đã không tốt, không làm nổi gì, chi bằng gả cho Yến Chấp Mạch còn có thể đổi lại lợi ích cho nhà chúng ta, cũng coi là báo đáp công nuôi dưỡng.”
“Vậy nếu tương lai Thần Thần trở về, bên Yến Chấp Mạch nên làm sao?”
“Đến lúc đó việc học của Thần Thần cũng có thành tựu, nếu hai đứa nó thật lòng thì chúng ta làm sao ngăn được? Còn An Miên... vốn cũng đâu phải là đồ của nó, nó chỉ là mượn rồi trả lại thôi, em nghĩ An Miên cũng hiểu, dù sao Thần Thần cũng là anh ruột của nó mà.”
Đây là thể loại văn máu chó, nên có rất nhiều thiết lập máu chó.
Ví dụ như, ánh trăng sáng của nhân vật công chính lại là anh trai cùng mẹ khác cha của nhân vật thụ chính.
Trong nguyên tác cũng có đoạn đối thoại trong thư phòng này, từ đây trong lòng nhân vật thụ chính lưu lại khúc mắc, đồng thời cũng bắt đầu đoạn tình cảm ngược tâm cho những ngày sau.
Giản An Miên không phải nguyên chủ, không thích Yến Chấp Mạch, đương nhiên không có khả năng bị ngược.
Về phần Yến Chấp Mạch thích ai cũng không liên quan đến cậu.
Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ khi không cẩn thận nghe lén nhân vật phản diện nói chuyện thôi.
Giản An Miên niết niết vạt áo, kéo lấy rương hành lý cẩn thận từng li từng tí quay về.
Cậu vẫn nên... chờ thêm hai phút rồi mới đi ra đi.
...
Cùng lúc đó, Yến Chấp Mạch đang ngồi ở trong xe, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên nghe thư ký báo cáo sơ qua tình hình công việc gần đây.
Bình thường đều là đặc trợ Vũ Văn Trì đi theo anh, nhưng hôm nay không biết chuyện gì mà Vũ Văn Trì bị đau bụng, chỉ có thể tạm thời điều thư ký Liễu bên phòng thư ký.
Bỗng nhiên, phía trước có một xe hàng đi ngược chiều chạy nhanh đến.
Tài xế bị dọa vội vàng xoay vô lăng, vô cùng nguy hiểm lướt qua xe hàng, nhưng cũng vì vậy mà ô tô bị lệch hướng, bị lật nghiêng ven đường.
“Cẩn thận —— “
Âm thanh cửa kính vỡ vụn liên tiếp, một thân hình mảnh mai liều lĩnh nhào tới chắn trước người Yến Chấp Mạch.
Thân thể Yến Chấp Mạch theo quán tính bị đập vào mui xe, khối cứng rắng trong đầu kia vỡ vụn, một lượng lớn tin tức lằng nhằng rắc rối tràn vào đại não, Yến Chấp Mạch còn chưa kịp hiểu rõ thì đã hôn mê bất tỉnh.
...
Một bên khác.
Giản An Miên chuẩn bị mang hành lý đến nhà mới thì đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện, đành bỏ hành lý xuống, vội vã đi đến bệnh viện.
...
Nửa giờ sau, trong bệnh viện, Yến Chấp Mạch đang nằm trên giường bệnh đột nhiên mở đôi mắt đen trầm sắc bén, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự khó có thể tin.
Anh thức tỉnh rồi!