Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 38.3

Cậu nhớ khi cậu ngất xỉu vì sợ độ cao, người đàn ông đã đỡ cậu lên một cách dễ dàng, ngài Yến chắc hẳn có thể dễ dàng nhấc được vài cuốn sách này chỉ bằng một ngón tay.

Đúng lúc này, bạn nam cùng lớp vừa rồi đột nhiên đi tới trước mặt cậu, đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: "Cái đó, bạn học, cậu không mang nổi à? Để tôi giúp cậu nhé?"

Giản An Miên sửng sốt một lát, sau đó theo phản xạ mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Kỳ quái, không phải người này đã lấy sách xong rồi sao? Tại sao vẫn chưa rời đi?

Bạn nam vẫn không chịu thua: “Cậu sợ tôi không mang nổi à? Đừng lo, tôi rất khỏe, tôi có thể lấy thêm hai bản nữa mà không sao cả, để tôi giúp cậu đi.” ."

Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay ra, muốn trực tiếp đón lấy cuốn sách trong tay Giang An Miên.

Giản An Miên sửng sốt một lát, vội vàng nói: “Thật sự không cần...”

Tuy nhiên, ngay trước khi cậu ta chạm vào chồng sách, một bàn tay khác đã tiến vào giật đi những cuốn sách trong tay Giản An Miên.

“Không cần,” Mục Tử Ông đút một tay vào túi, kẹp cuốn sách vào nách, lạnh lùng nói: “Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, tôi sẽ giúp cậu ấy chuyển sách.”

"Được rồi..." Bạn nam liếc mắt nhìn Giản An Miên, thấy Giản An Miên gật đầu, đành miễn cưỡng rời đi.

Mục Tử Ông không đợi Giản An Miên, ôm sách rời đi.

Giản An Miên vội vàng đuổi theo, đi theo phía sau Mộc Tử Ông, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Mục Tử Ông, cảm ơn cậu!"

Mộc Tử Ông sắc mặt nghiêm túc, không thèm nhìn Giản An Miên nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Giản An Miên háo hức đi theo, cho rằng người bạn cùng phòng mới nhìn bề ngoài đáng sợ nhưng thực chất lại có tấm lòng nhân hậu.

Nỗi sợ hãi trước người lạ của Giản An Miên đột nhiên giảm bớt.

Phía sau, mấy bạn cùng phòng của nam sinh vây quanh nam sinh bàn tán:

"Chuyện gì đây? Nhìn trúng rồi?"

"ĐM mày, tao thẳng!"

“Ơ, còn thẳng à, ôm sách nửa ngày không đi, làm tụi tao còn tưởng mày đang chờ tụi tao, thì ra là muốn tạo ấn tượng tốt.”

“Mày yên tâm, tụi tao cũng có phải người cổ hủ dâu, chỉ là thích đàn ông thôi mà, bây giờ người cùng giới cũng có thể kết hôn đấy!"

"Nhưng nói ra thì, nam sinh đó cũng đẹp trai thật, nước da cậu ấy còn trắng hơn cả con gái. Nếu không phải tao thẳng thì tao đã động tâm rồi..."

Tiếng nói chuyện nhỏ dần.

Mục Tử Ông quay người, cười lạnh: “Lam nhan họa thủy.”

Giản An Miên: "..."

Giản An Miên đột nhiên kêu lên: “Mục Tử Ông.”

Mục Tử Ông vẻ mặt không kiên nhẫn: “Làm gì?”

Giản An Miên chớp mắt: “Có phải cậu đặc biệt xuống giúp tôi lấy sách không?”

Sắc mặt Mục Tử Ông thay đổi, nói: "Cậu đang nói nhảm nhí cái gì vậy! Cậu đừng tự mình đa tình!"

Giản An Miên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, nghĩ tới điều gì đó, cố gắng kìm nụ cười trên môi, nói: “Mục Tử Ông, tôi biết một cô bé đang học cấp hai, em ấy rất đáng yêu, cũng rất giống cậu."

Đều ngạo kiều.

"Cái... cái gì?" Mộc Tử Ông sửng sốt.

Cậu ta trông rất giống cô em gái dễ thương ấy, đây không phải là khen cậu ta dễ thương sao?

Giản An Miên... lại khen cậu ta dễ thương?!

Mục Tử Ông sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, l*иg ngực kịch liệt phập phồng mấy lần, hai nắm đấm to như nồi sắt siết chặt rồi lại buông ra, cậu ta phải rất lâu mới có thể phun ra mấy chữ đầy phản kháng trong cơn tức giận: "Không đứng đắn!"

Giản An Miên: "..."

Lại mấy giây sau, Mục Tử Ông vẻ mặt do dự liếc nhìn Giản An Miên vài lần, hít một hơi thật sâu, đột nhiên tức giận nói: “Cái đó, tôi thẳng, không có ý gì khác với cậu. Tôi giúp cậu vì tôi đã hứa với chồng cậu sẽ chăm sóc cho cậu khi ở trường thôi, đừng hiểu lầm!"

Giản An Miên: "..."

À không, Mục Tử Ông với em gái Nguyệt Nguyệt vẫn có sự khác biệt.

Em gái Nguyệt Nguyệt là kiểu ngạo kiều đơn thuần khẩu thị tâm phi, nhưng Mục Tử Ông lại cáu kỉnh thêm ngạo kiều, khi cậu ta nhút nhát, xấu hổ sẽ nổi giận rồi có dáng vẻ như muốn đánh người ... Đây là bạo kiều!



Trở lại ký túc xá, Mục Tử Ông, người được khen là dễ thương, vẻ mặt gắt gỏng đặt sách lên bàn của Giản An Miên, quay người đi vào nhà vệ sinh mà không nói một lời.

Kết quả, vừa lấy điện thoại di động ra, cậu ta đã thấy cách đây vài phút chồng của Giản An Miên đã gửi tin nhắn cho cậu ta.

Mục Tử Ông giật mình suýt đánh rơi điện thoại xuống…(bồn cầu)

Yến Chấp Mạch: [Xin chào, bạn học Mục.]

Mục Tử Ông nhanh chóng trả lời.

Mục Tử Ông: [Xin chào]

Mục Tử Ông: [Xin hỏi có chuyện gì sao?]

Yến Chấp Mạch: [Xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi gửi tin nhắn cho cậu vì tôi muốn hỏi cậu, Miên Miên ở trường thế nào rồi? Có gặp vấn đề gì không?]

Mộc Tử Ông ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện xảy ra sau khi cậu ta xuống lầu.

Mộc Tử Ông: [Ách]

Yến Chấp Mạch: [?]

Yến Chấp Mạch: [Xảy ra chuyện gì? Cậu cứ nói thẳng đi.]

Mộc Tử Ông nghĩ thầm, xin lỗi Giản An Miên, đây là chồng cậu đến hỏi tôi chứ không phải tôi cố ý nói.

Mộc Tử Ông: [Nói đơn giản thì vừa rồi Giản An Miên xuống lầu lấy sách, bên cạnh có một người nam lạ mặt nhìn thấy nhất quyết muốn giúp cậu ấy ôm hộ. Đương nhiên, cuối cùng là tôi giúp cậu ấy mang lên không để người kia mang hộ, nhưng bạn cùng phòng của cậu ta trêu chọc người kia, cậu ta có phải bị Giản An Miên thu hút rồi hay không, còn nói Giản An Miên dáng dấp đẹp, trắng hơn con gái, nếu cậu ta cong cậu ta cũng thích…]

Yến Chấp Mạch:......

Yến Chấp Mạch: [Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu]

Yến Chấp Mạch: [Hồng bao 500 tệ] Cung hỉ phát tài

Mục Tử Ông:! ! !

Yến Chấp Mạch: Từ giờ trở đi nhờ cậu chăm sóc Miên Miên nhiều hơn.

Mục Tử Ông tự động dịch câu này thành "Sau này, tôi nhờ cậu tiếp tục trông chừng vợ tôi đừng để oanh oanh yến yến tùy tiện đến gần em ấy."

Không kiếm tiền là kẻ ngốc, chẳng phải chỉ là vệ sĩ cho cậu bạn cùng phòng nhỏ yếu đuối thôi sao?

Cậu ta thân thể cường tráng, chỉ là chuyện đơn giản!

Mục Tử Ông lập tức nói: [Không có việc gì, chỉ tốn chút công sức mà thôi!]

Yến Chấp Mạch: [Ừ]



Yến thị.