Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 43

Yến Chấp Mạch rất trung thực đảm nhiệm làm ống truyền lời giữa thiếu niên và người xa lạ, cúi đầu hỏi thăm Giản An Miên: "Có nhìn thấy cái mình thích không? Chọn rồi thì đưa cho tôi xem."

Giản An Miên ngắm từng cái trên kệ, một bên thì thào nói nhỏ: "Không cần quá lớn, có một cái ổ nhỏ là được, dù sao nó cũng lười động..."

Nói xong, cậu lập tức nhìn trúng một cái bể cá nhỏ hình cầu tròn vo, chỉ vào nó nói: "Vậy cái kia đi, tròn trịa nho nhỏ, thật đáng yêu, chắc chắn nó sẽ thích."

Yến Chấp Mạch nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Miên Miên, em thật là hiểu rõ nó."

Giản An Miên: "..."

Vị nhân vật công chính này, anh có ý gì? Muốn mắng cậu lười nhác giống rùa đen thì cứ nói thẳng là được sao? Không cần ám chỉ!

"Không có ý gì, " Cửa hàng trưởng lau lau mồ hôi, có chút lúng túng nói: "Bể cá này có thể hơi nhỏ."

Giản An Miên: "?"

Yến Chấp Mạch giúp Giản An Miên hỏi: "Rùa đen này còn lớn nữa sao? Còn cần bể cá lớn như thế nào?"

Cửa hàng trưởng lập tức cảm giác mồ hôi trên đầu càng nhiều: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là nhìn hai vị cũng không giống thiếu tiền, có thể sau khi mua một con rùa đen, sẽ còn mua thứ khác, như sân gác, lọc khí này, đèn tia tử ngoại, còn mấy cái trang trí trong nước như mấy cái cỏ rồi tảng đá, rồi lại thả mấy con cá con làm sạch nước này, cuối cùng hai ống thông nước, bể cá này chẳng phải lập tức không đủ chỗ sao?"

Giản An Miên: "..."

Yến Chấp Mạch: "..."

Rất thực tế.

...

Cuối cùng rùa nhỏ vẫn được thu về một tòa biệt thự xa hoa rộng lớn —— một bể cá lớn có chiều dài bằng hai tay của Yến Chấp Mạch lúc mở ra.

Dù sao bể cá cũng to như thế, Giản An Miên liền tùy ý mua thêm đồ vật trong đó.

Ngoại trừ một cái bể cá, Giản An Miên còn mua vài cục đá bảy sắc cùng cây rong, làm vật phẩm trang trí.

Bể cá chia làm hai tầng, đường ranh giới là một cái sân gác dài hơn nửa bể cá.

Sân gác là một cái khung trong bể cá, leo lên bằng một cái thang dây, lơ lửng trên mặt nước, mặt sân gác lắp một chiếc đèn tia tử ngoại, vừa tiện bổ sung tia tử ngoại cho rùa nhỏ ở trong phòng, tự do tắm nắng.

Bên cạnh cái thang dây là cái thang trơn bóng, rùa nhỏ có thể từ trên sân gác trượt vào trong nước.

Bên dưới sân gác mới để một cái phòng hình con ếch xanh, xanh mơn mởn để trú, là phòng ngủ với giường nhỏ của rùa nhỏ.

Ngoài ra, biệt thự xa hoa rộng lớn còn có rất nhiều lót nhiệt, không khí ấm, đèn tia tử ngoại, ống lọc khí...

Thức ăn của rùa nhỏ có thức ăn cho rùa, cá khô, đồ đông lạnh...

Còn có các thứ linh tinh khác, ví dụ như thuốc dự bị, tấm lưới, nước thuốc ổn định, chất điện giải để gãi...

Cuối cùng như cửa hàng trưởng nói, thả vài con cá con làm sạch bể, đảm bảo nước luôn trong sạch.

Biệt thự lớn thoải mái dễ chịu như vậy, thấy Giản An Miên rất nhanh đã động tâm, hận không thể tại chỗ biến thân thành một con rùa nhỏ, đi vào nằm ngửa!

Một con rùa nhỏ, chỉ cần hai mươi đồng tiền.

Nhưng cái biệt thự lớn của nó với mấy thứ bên trong, cộng lại là bỏ ra mấy ngàn...

Lần này cửa hàng trưởng kiếm được đầy túi, đứng ở cửa tiệm, cười vẫy tay tạm biệt hai vị kim chủ ba ba.

Bởi vì quá nhiều đồ, Yến Chấp Mạch trả tiền trước, gọi chuyên gia tới lấy, mình thì trực tiếp đưa Giản An Miên về nhà.

Trong nhà thêm một vị thành viên mới, nhưng khung cảnh yên lặng cũng không có biến hóa nào.

Thành viên mới giống như một con sủng vật phiên bản Giản An Miên, mỗi ngày đều cùng bồi Giản An Miên ngủ một chút, đời này giống như ngoại trừ đi ngủ thì chẳng có tài gì khác, nhưng lại rất dễ nuôi.

Giản An Miên càng nhìn rùa nhỏ thì càng thích, phảng phất nhìn thấy một cậu khác trên thế giới.

Nếu không phải cậu sợ mình ngủ thϊếp đi, xoay người một cái sẽ đè bẹp rùa nhỏ, cậu đã đưa rùa nhỏ lên giường mình cùng đi ngủ rồi.

Cũng không biết nếu như Yến Chấp Mạch biết Giản An Miên có suy nghĩ này, có thể tại chỗ nuốt sống luôn rùa nhỏ hay không...

Ban đêm trước khi ngủ, Giản An Miên cầm điện thoại di động lên, luôn cảm giác có vẻ mình đã quên phải làm chuyện gì đấy.

Được rồi, đã quên thì tức là nó không quan trọng.

Vẫn là ngủ thôi.

...

Một đêm ngủ ngon.

Sáng ngày thứ hai, Giản An Miên vậy mà nhìn thấy dì Vương ở dưới tầng.

"Dì Vương, sao dì đến đây vậy?"

"Hiện tại Tiểu tiên sinh phải ở nhà một mình, Yến tổng cố ý gọi tôi tới chăm sóc cho cậu, " Dì Vương dừng một chút, nhìn qua bể cá, cười nói: "Còn có rùa nhỏ của cậu Tiểu Giản nữa."

Giản An Miên bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, như là dì Vương bây giờ phải chăm sóc cho hai Giản An Miên vậy.

Giản An Miên ngồi xuống bàn ăn, nhìn xung quanh một chút, ồ lên một tiếng: "Yến tiên sinh đâu ạ?"

"Cậu Yến lại đi công tác rồi, " Dì Vương nhẹ giọng thì thầm giải thích nói: "Bởi vì hôm qua Tiểu Giản muốn dọn nhà, cậu Yến không yên lòng, cho nên nửa đường cố tình quay về một chuyến, trên thực tế còn chưa xử lí xong chuyện đâu, bây giờ lại phải quay về với công việc, có lẽ phải một tuần nữa mới có thể trở về."

Giản An Miên đã quen với việc người đàn ông thỉnh thoảng biến mất, hỏi rõ ràng, liền bắt đầu chăm chú ăn cơm.

Vân vân.

Giản An Miên dừng lại.

Nhân vật công chính lại không có ở đây, cái này chẳng phải là mang ý nghĩa phòng này lại chỉ còn lại có một mình cậu sao?

Quá tốt rồi! Thời gian tự do chỉ có một mình cậu đã đến rồi!

Nếu cậu muốn ngủ chỗ nào thì cứ ngay tại chỗ đó đi ngủ!

Cậu muốn ngủ trên giường, hay cậu lười thì ngủ trên ghế, cậu muốn ngủ trên ghế salon, cậu muốn ngủ trên thảm, cậu muốn trải chiếu trên bệ cửa sổ đi ngủ, cậu muốn tại...

Chờ thêm chút nữa, hôm nay... Là thứ hai a!

Sinh viên đại học năm nhất không chỉ học sớm, còn có buổi tối tự học, chương trình học mỗi ngày còn dày.

Nói cách khác, ngoại trừ giữa trưa cùng ban đêm, cậu cũng không có cơ hội làm người lười ngủ trên ghế, ngủ trên salon, ngủ trên thảm, trải chiếu ngủ trên bệ cửa sổ...

Mà giữa trưa với ban đêm, cậu chỉ muốn ngủ trên giường.

Vậy cái phần tự do của cậu này, thật là hiu quạnh mà!

"Tiểu Giản, sao vậy?" Dì Vương lo lắng mà nhìn xem đứa nhỏ này vừa cười lại muốn khóc, chẳng lẽ thân thể không thoải mái sao?

"Không sao, " Giản An Miên dừng lại, ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, nói, "Cháu gửi tin nhắn cho ngài Yến đã."

Hai phút sau.

Giản An Miên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn dì Vương:

"Dì Vương, tuần này đành phiền dì chăm sóc cho rùa nhỏ hộ cháu với."

Nệm mấy chục vạn đồng tiền của cậu! Cậu phải quay về!

...

Vào lúc ban đêm.

Mục Tử Ông trợn mắt nhìn Giản An Miên cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sững sờ hỏi: "Giản An Miên? Sao…sao cậu lại trở về rồi?"

Cái đồ chơi này sao vẫn có thể chạy nhảy lung tung vậy?

"Yến tiên sinh đi công tác rồi, phải sau một tuần mới có thể trở về." Giản An Miên đứng tại cửa phòng tắm, mỉm cười, từng chữ từng chữ không vội không chậm giải thích nói: "Tôi đã thương lượng với Yến tiên sinh rồi, sau này chỉ cần anh ấy đi công tác, tôi sẽ về túc xá ở, nếu như anh ấy ra khỏi nhà nhưng là vào thứ bảy cuối tuần, thì một mình tôi ở bên ngoài, nếu như anh ấy không đi công tác, vậy liền mặc kệ là ngày gì, tôi đều sẽ ở cùng anh ấy."

Cứ như vậy, cậu đã có thể thỏa thích ngủ trên cái nệm mấy chục vạn này, cũng thực hiện nguyện vọng thứ bảy cuối tuần ở nhà một mình nằm ngửa khắp nơi, đồng thời cũng thỏa mãn yêu cầu chỉ cần người đàn ông ở nhà nhất định phải ở trong phạm vi tầm mắt của người đàn ông.

Tuyệt cú mèo!

Mục Tử Ông: "?????"