Nhậm Chí khổ sở nói: "Giúp anh em một tay đi, bằng không tôi coi như xong đời rồi. ”
"Đều là do anh tự mình gây ra." Lý Nhàn Vân cười lạnh.
Nhậm Chí đành phải nói: "Cũng không phải tôi không muốn lấy ra ba trăm ngàn kia đâu. Nhưng thứ nhất hiện tại trong tay tôi không có nhiều như vậy, thứ hai cho dù lấy ra, cũng chỉ có một trăm ngàn, còn phải làm thành phim. Bọn họ vẫn yêu cầu tiêu chuẩn một triệu năm trăm ngàn, lại phái người theo dõi tài chính, cậu nói xem tôi nên làm sao đây? ”
Lý Nhàn Vân cười khẽ: "Cho nên anh muốn dùng tôi quậy đυ.c nước? ”
"Người anh em!! Tôi quỳ xuống cho cậu xem được không! "Theo tiếng kêu thê thảm của Nhậm Chí, sau đó chính là ầm một tiếng.
Vậy là quỳ xuống rồi hả?
Cú quỳ gối kinh thiên của Hoảng Quỳ, vậy mà mình lại được hưởng rồi?
Đáng tiếc không nhìn thấy!
Anh ta đã muốn quỳ thì sao không gọi video trước đi?
Ngớ ngẩn!
Lý Nhàn Vân cũng không nói nhiều lời, trực tiếp gọi Kim Quý và Trương Nghiêm rn, sau khi để cho hư thể của bọn họ hiện ra, cúp điện thoại trước rồi chụp một tấm ảnh.
Quả nhiên vẫn thấy hình ảnh hai con quỷ.
Trong lòng Lý Nhàn Vân có chút tự tin.
Một lần nữa gọi điện thoại cho Nhậm Chí, Lý Nhàn Vân nói: "Vừa rồi mạng lag. Việc này để tôi cân nhắc, ai bảo anh là bạn bè của tôi, tuy rằng có bạn bè như anh cũng coi như tôi xui xẻo. ”
Những lời này của anh đã làm cho Nhậm Chí nhìn thấy hy vọng: "Người anh em, cứu giúp đời tôi!" ”
Lý Nhàn Vân nói: "Tôi có thể cho anh mượn trước ba trăm ngàn, giúp anh bù đắp số tiền này. Về phần chuyện làm phim... Chiều anh nhín chút thời gian để gọi các nhà đầu tư ra, tôi với anh sẽ nói chuyện với họ. ”
Nhậm Chí nhăn nhó nói: "Chuyện này không hay lắm đâu? ”
Lý Nhàn Vân bật chế độ bá đạo hung dữ, giọng nói lạnh lùng mang theo hiệu ứng âm trầm đặc biệt: "Thứ nhất, bây giờ là anh đang cầu cứu tôi. Thứ hai, tôi đang nhận phim của anh, vì vậy những chuyện sau này là do tôi làm chủ! Anh cũng biết thứ tôi luôn theo đuổi là mà, nếu không phải tôi muốn dùng phim này để luyện tập, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý giúp anh sao? ”
Gần Hồng Viên có một khu biệt thự sân vườn với những con đường sâu quanh co, môi trường cũng khá tốt.
Hai giờ chiều, Nhậm Chí dẫn theo hai nhà đầu tư đến.
Một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông là một người mập mạp thoạt nhìn có chút giản dị thật thà, tên là Ngô Bảo, là chủ quán karaoke, người phụ nữ đi theo không phải là vợ ông ta, mà là một người bạn trên thương trường của ông ta, thoạt nhìn tuổi cũng không còn trẻ, ăn mặc rất sang trọng, gọi là Liễu Thanh Chi.
Mấy năm nay karaoke làm ăn không tốt, rất nhiều ông chủ đều đang tìm cách chuyển đổi, giới điện ảnh truyền hình có lợi nhuận cao, mấu chốt là nó có điểm chung với quán karaoke —— chính là có các cô em gái, bộ phim này có mấy diễn viên quần chúng, đều là mấy em gái dưới tay ông chủ Ngô tham gia diễn xuất, ông ta một lòng mong muốn nâng đỡ người nhà mình, và cũng chính bọn họ đã bắn tin cho ông chủ nhà mình.
Thật không may, ý tưởng thì rất tốt, thực tế lại rất cảm lạnh.
Giờ phút này, khi đi tới trước một biệt thự tường trắng ngói đỏ, Liễu Thanh Chi kinh ngạc nhìn biệt thự, ngạc nhiên nói: "Người bạn này của cậu tài lực không tệ chứ? ”
Nhậm Chí bất đắc dĩ cười khổ.
Anh ta biết Lý Nhàn Vân, tuy là nhà văn có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ ở mức nình bình, từ khi nào có thể mua được biệt thự?
Nhưng chính vì vậy, anh ta cũng không dám đáp lời, chỉ có thể đi tới ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, Lý Nhàn Vân đã xuất hiện ngay cửa, mỉm cười nói: "Ngô tổng, Liễu tổng, mời vào. ”
Tất cả mọi người đều là người lớn, khách sáo tiến vào phòng khách.
Vừa dẫn mọi người vào cửa, Lý Nhàn Vân vừa nói: "Đây không phải là nơi ở của tôi, là tôi thuê, phong cảnh nơi này rất đẹp, ở đây gõ chữ, tinh thần thoải mái, hiệu suất cũng cao. ”
Làm màu rất tỉnh.
Mặc dù không thể mua được, nhưng có thể thuê biệt thự cũng thuộc dạng tác giả có tiếng rồi.
Ngô Bảo cười nói: "Nhà văn Lý nói đúng, môi trường làm việc tốt quả thật có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hiệu quả công việc. À đúng rồi, bút danh Giang Thành Lãng Tử là của cậu có đúng không? Tôi có đọc tác phẩm của cậu ở trên mạng, thực sự có tài năng. ”
Có người bắt đầu tâng bốc, dù sao cũng vừa gặp mặt, nên tâng bốc nhau trước rồi tính.
Ngô Bảo rốt cuộc có từng đọc tác phẩm của anh hay không, Lý Nhàn Vân không biết, cũng không sao cả.
Giờ phút này chào hỏi xong ba người ngồi xuống, Lý Nhàn Vân vung tay lên: "Trà đâu. ”
Chỉ thấy một bộ ấm trà đặt trên khay, không người nâng lên, trà tự động bay lên trước mặt bốn người.
Một màn này trực tiếp làm ba người kinh hãi.