Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại

Chương 7: Studio Phong Ba (2)

Có đôi khi gặp khách hàng ở bên ngoài, lúc uống say, Nhậm Chí còn vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn Vân nói: “Tiểu Lý, tôi mua tất cả bản quyền cho cậu, tìm Nolan quay phim cho cậu.”

Nolan con mịa nhà anh!

Nửa cái bản quyền của ông đây anh còn không mua nổi, cái thứ nghèo mà cứ cố ra dẻ!

Trong lòng Lý Nhàn Vân thầm mắng, nhưng ngoài miệng lại cười vui: “Đa tạ Nhậm tổng giúp đỡ.”

Mẹ nó tôi đúng là cho anh mặt mũi quá rồi!

Sau khi xuyên qua nửa năm, Lý Nhàn Vân thấy những bản thảo tồn trong đầu mình đã viết cũng nhiều rồi, cũng tích lũy được chút ít nên đã chủ động tìm tới Nhậm Chí. Không còn cách nào, mặc dù có kinh nghiệm hơn sáu năm ở đoàn làm phim nhưng sau khi xuyên việt thì số kinh nghiệm đó cũng như không, cũng không có mối quan hệ.

Mối quan hệ của đoàn làm phim trên cơ bản đều dựa vào giới thiệu, cho nên có đôi khi làm quen với thành viên trong đoàn làm phim cũng mang ý nghĩa là có một mạng lưới xã hội cơ bản nhất, những nhà sản xuất, đạo diễn hay phó đạo diễn cùng những người đứng đầu chính là dựa vào điều này để kiếm cơm.

Chính vì nguyên nhân như vậy cho nên trong đoàn làm phim có một điều đại kỵ: Nhân viên đoàn làm phim không được tùy tiện cho nhau phương thức liên lạc.

Bởi vì như thế bằng với cướp chén cơm của người ta.

Nhưng như vậy cũng không cản nổi, đối với những người có quan hệ tốt trong đoàn làm phim, họ sẽ thường bí mật liên hệ với nhau, mi cũng đâu thể cứ nhìn chằm chằm người ta hai mươi bốn tiếng?

Nhóm quản lý diễn viên vừa dẫn gái đưa lên giường nhà đầu tư, quay đầu lại đã bảo không lưu wechat của người ta”, đây không phải là đang nói nhảm sao?

Cho nên Lý Nhàn Vân lại đứng cùng chiến tuyến với Nhậm Chí một lần nữa, tiện thể cũng làm quen lại một lần những người mà lúc trước mình đã quen rồi, mà lần này, giá kịch bản không còn là năm vạn, mà là mười vạn.

Lúc mà biết Nhậm Chí có ý nghĩ quái lạ dị hợm một ngày muốn quay hai mươi cảnh, Lý Nhàn Vân không nhịn được mà lắc đầu tán thưởng: “Tôi thấy Hoảng Quỵ nói vậy là chưa suy nghĩ kỹ rồi.”

Hoảng Quỵ là tên nick của Nhậm Chí.

Đừng thấy cái tên đó ép người như vậy nhưng thật sự lá gan anh ta nhỏ xíu xìu xiu, còn có chuyện bị nhà đầu tư ép trả nợ đến quỳ xuống, cho nên mới có tên hiệu này.

Hoảng hốt là quỳ, Hoảng Quỳ nhân gian!

Dung Đại Thăng bĩu môi: “Tên đó ép kiểu này, có thể làm nên trò trống gì?”

Lý Nhàn Vân cười nói: “Có thể xem là như vậy, không phải anh cũng phải nghe theo anh ta à? Ai kêu người ta là nhà sản xuất chứ?”

Dung Đại Thăng nghi hoặc: “Có đôi khi tôi cũng không hiểu loại người như anh ta làm sao mà phất lên được.”

Lý Nhàn Vân cũng không thấy lạ: “Sao thế, phế vật thì không thể đi lên được à? Phế vật cũng có ưu thế.”

“Anh ta có ưu thế gì?”

“Không cần mặt mũi đó.” Lý Nhàn Vân dang tay ra.

Dung Đại Thăng suy nghĩ, gật mạnh đầu mình: “Cũng đúng, thời nay, có đôi khi thứ mình cần không phải là tài hoa, mà là thể diện.”

Lý Nhàn Vân thổn thức: “Con mẹ nó, quan trọng nhất đó còn là tài nguyên có thể tái sinh, không ngừng tăng lên không ngừng bán được...”

Hai người cùng cười to, lúc này chỉ nghe “A!”, một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ trong nhà, sau đó là tiếng một cái tát chát chúa vang lên, làm cho nhân viên đoàn làm phim ào ào lia mắt vào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chỉ có Lý Nhàn Vân khe khẽ thở dài: “Tình cảnh thay đổi, thời gian thay đổi... Nhưng có vài chuyện sẽ không thay đổi. Đáng tiếc, con mẹ nó đều là những điều vô giá trị.”

Lý Nhàn Vân lấy điện thoại di động ra đi vào bên trong.

Một gian phòng nhỏ trong ngôi nhà cũ được coi là một phòng trang điểm tạm thời.

Nữ diễn viên Trương Dao đang tức giận nhìn thợ trang điểm Giang Mi Nhi.

Khóe mắt Trương Dao không hiểu sao lại xuất hiện thêm một vệt đen, hình như là bút kẻ mày vẽ lên.

Công bằng mà nói, Trương Dao quả thật là một mỹ nữ.

Một đôi mắt đào hoa quyến rũ, dáng mày trời sinh thanh tú, đây coi như là điểm khiến cô ta được mọi người yêu thích, được fan đặt biệt danh là mỹ nữ mắt biếc.

Mà vì đường bút này, đã biến mắt biếc thành mắt liếc.

Giang Mi Nhi cúi đầu cũng không nói lời nào.

Đại khái là bởi vì vẽ nhiều bị hoa mắt, Trương Dao tát một cái còn không hả giận, còn muốn tát thêm một cái nữa.

Cũng may lúc này Nhậm Chí kịp thời xông tới, nắm lấy tay cô ta: "Ôi chao bà cô của tôi ơi, cô lại muốn làm gì nữa đây hả? ”

Trương Dao mở to hai mắt, chỉ vào khóe mắt mình nói: "Anh nhìn mặt tôi xem, xem cô ta đã vẽ ra cái gì rồi đây này? ”

"Cũng đâu phải hủy dung nhan, cô cần gì làm thế?" Nhậm Chí buồn rầu, cả khuôn mặt cũng nhăn lại.

Vốn dĩ anh ta trông đã xấu xí, khuôn mặt vuông chữ điền, phần mũi trung tâm trên mặt bị lõm xuống, nhìn trông giống như là bị người ta đấm một cú lõm xuống không phồng lên lại được, vẻ mặt nhìn cũng thật thà. Một khi nhíu mày biểu cảm càng thêm sầu khổ, rõ ràng là một người trẻ tuổi, nhwngg lại đầy nếp nhắn của ông cụ già hóp.