Thao cô! (4)
_____
Tuy Tiếu Dao bịt mắt, nhưng, có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chị Hồng và tiên sinh đều khóa trên vυ' mình.
Bị đàn ông nhìn chằm chằm vυ', cô phẫn nộ, cảm thấy thẹn, bị đàn bà nhìn chằm chằm, cô hoàn toàn không biết có tư vị gì, có lẽ là khuất nhục, là ủy khuất!
Tay hắn lại đặt trên nhũ hoa, lần này trực tiếp cầm một vυ' của cô, nắn nhẹ.
Tiếu Dao cắn môi, quyết định bất cứ thế nào cũng không phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, nhưng, lúc đầu ngón tay của người đàn ông này kẹp rồi vuốt ve đầu v*, cô vẫn nhịn không được đáng thương mà kêu lên: “Ân, a...”
“Tiên sinh, nếu cô ta không nghe lời, hay đưa mấy anh em lại đây luân gian, cho cô ta chút giáo huấn.” Chị Hồng thật sự không muốn nhìn tiên sinh tự phụ chạm vào thân thể con ả này!
Hơi thở trên người tiên sinh trong nháy mắt lạnh lùng: “Tôi tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra tuyệt sắc, cứ như thế để mấy thằng thô kệch phá hỏng à?”
“Tiên sinh, em... em không có ý này, em...” Ánh mắt tiên sinh lạnh buốt quét qua, chị Hồng sợ tới mức thình thịch một tiếng quỳ xuống, run bần bật, bắt đầu tay năm tay mười tự vả miệng mình!
“Tiên sinh, em sai rồi, em sai rồi...”
Tiếu Dao chỉ cảm thấy thân thể của mình dường như ngã vào hầm băng, ngay cả chị Hồng ngày thường ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai, ở trước mặt hắn cũng thực nhỏ yếu, người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ, không khó tưởng tượng.
“Ân...” Hai đầu v* bị hắn đồng thời dùng sức bóp, Tiếu Dao nhịn không được ngẩng đầu, thống khổ mà rêи ɾỉ.
“Cút.” Tiếng tiên sinh đạm mạc, kết thúc chị Hồng tự ngược, chị Hồng bò dậy, té ngã lộn nhào rời khỏi mật thất, cũng thay bọn họ đóng cửa phòng.
“Thế nào? Là muốn gϊếŧ Nam Cung Tịch, hay tiếp tục đi câu dẫn mấy tên kia?” Tiên sinh bỗng nhiên gần sát tai Tiếu Dao, hơi thở dừng trên cổ cô, thế nhưng cũng lạnh.
Tiếu Dao co rúm, lại kiên định mà lắc đầu: “Em không cần! Đều không cần! Tiên sinh, em sẽ trả tiền cho anh, anh muốn nhiều ít thế nào mới có thể bồi thường, em đưa anh tiền có được không?”
“Cô cảm thấy tôi thiếu chút tiền ấy?” Tiên sinh cười đến có chút sung sướиɠ, đúng là nhóc đáng thương.
“Cô để ý trinh tiết đến thế, là vì nhiều năm qua, tôi không phá hủy trong sạch của cô à?”
Tiếu Dao không thấy cái gì, ngược lại cảm quan trên người đặc biệt mẫn cảm, hắn kề sát sau lưng cô, đôi tay nhéo đầu v*, không ngừng xoa, Tiếu Dao tuyệt vọng phát hiện, trong sự nhục nhã này, hạ thể cứ vậy ẩm ướt.
“Nếu bây giờ tôi cho người chơi lạn thân thể cô, cô có còn để ý chuyện đó không?”
“Không...” Tiếu Dao khóe mắt ướt, rốt cuộc hiểu ra, những lúc thế này sẽ không có người tới cứu mình. Mà phía sau người đàn ông phía sau, hắn là ma quỷ, là cầm thú ăn thịt người không nhả xương!
Tiên sinh nhợt nhạt cười cười, tay to bỗng nhiên buông vυ' cô, dọc theo ngực cô, bụng nhỏ, một đường đi xuống.
“Đừng đυ.ng vào em...” Tiếu Dao kháng cự mềm mại vô lực, cảm giác rõ ràng, ngón tay tiên sinh đẩy váy, xâm nhập qυầи ɭóŧ, bên ngoài âm đ*o mơn trớn bóng loáng, bỗng nhiên ấn thật mạnh ấn trên âm hạch.
“A!” Tiếu Dao nâng cao đầu óc, khóe mắt nước mắt trượt xuống, nhưng tiên sinh vẫn không có dừng hành động tà ác, trên âm hạch cô xoa nhẹ một lát, liền đi đùa bỡn môi âʍ ɦộ.
“Cô xem, thân thể của cô có phải thật sự rất mẫn cảm, rất đáng yêu hay không? Nơi này, nơi này, tất cả đều ướt.”
Ngón tay thon dài không ngừng trượt ở hạ thể, từ từ sờ cửa tiểu huyệt còn đóng chặt.
“Tiên sinh, xin anh, đừng đối xử với em như thế.” cô nhắm mắt lại, miếng vải đen đã bị nước mắt dính ướt.
Nhưng, cô biết cái gì gọi là ác ma chân chính không? Ác ma, là không bao giờ có đồng tình.
Ngón tay dài của tiên sinh bỗng nhiên cầm váy và qυầи ɭóŧ của cô, kéo xuống...