Có Lòng Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 10: Phát tiểu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Huy vẫn như cũ là dáng vẻ cười khanh khách.

Đường Huy là một người vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng là cạo trọc đầu, tướng mạo cũng là loại vô cùng ngang tàn.

Loại này, kiểu tóc, tướng mạo, chiều cao cùng cách ăn mặc cùng một chỗ sẽ cho người ta một loại cảm giác đây không phải người tốt. Nhưng mà Đường Huy cười lên một cái liền trong nháy mắt tràn đầy thân thiện, một người dáng dấp rất ngang ngược vậy mà khi cười lên lại đáng yêu lạ thường.

Cũng là bởi vì loại cảm giác mâu thuẫn này, Đường Huy bị các nữ sinh đội bóng chuyền gọi là Đường ngọt ngào. Chủ yếu là nụ cười quá ngọt, tính cách cũng rất dễ gần.

Có ý trêu chọc, Đường Huy cũng vui vẻ đón nhận cái biệt danh này.

Cậu ta mỉm cười đánh giá Úc Lê Xuyên, nhìn thấy Úc Lê Xuyên nhìn hắn, cùng di dời ánh mắt nhìn Mặc Sênh, dần dần ý thức được chỗ này không đúng lắm.

Trước đó một người bạn đi qua nơi này thấy Mặc Sênh, tiện tay chụp một tâm ảnh gửi cho cậu.

Cậu ta mới đầu không để ý, còn trả lời lại là Mặc Sênh đang làm bài tập nhóm.

Người bạn kia lập tức phản bác: cái này cũng không phải, cậu ấy là sinh viên năm nhất nhân vật phong vân, hai người không giống năm học được không? *Phát tiểu của cậu đây là có bạn trai, bạn trai giúp đỡ cùng nhau làm bài tập nhóm! Không tệ a, nhất cử tóm được giáo thảo.

*Phát tiểu(danh từ): lớn lên, phát triển, quen biết nhau, lớn lên cùng nhau từ bé.

Trường học của bọn họ sắp thực hiện chính sách mới, các môn chung đều được tự chọn không phân năm học

Nhưng mà học kỳ này vẫn là dựa theo tiêu chuẩn cũ, giờ học môn học tự chọn chung chỉ có thể là bạn học cùng năm lựa chọn, cho nên Úc Lê Xuyên xuất hiện có phần không đúng.

Đường Huy nhìn xem điện thoại chần chừ ước chừng mấy giây, liền hỏi địa điểm trực tiếp đi tới.

Sau khi tới, cậu phát hiện thật đúng là không uổng công.

Quả nhiên có chút tình hống, nhưng Mặc Sênh đần độn tựa hồ còn chưa ý thức được.

Mặc Sênh phương diện này nếu thông minh hơn một chút cũng không độc thân lâu như vậy.

"Học tỷ nếu như lúc làm ppt có vấn đề gì, cũng có thể hỏi tôi." Úc Lê Xuyên thấy hai người bọn họ trêu đùa xong rồi liền đối với Mặc Sênh nói.

Mặc Sênh khoác tay một cái, vẫn là dáng vẻ tùy tiện: "Yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm, huống chi có bọn họ giúp tôi thu thập tài liệu mà"

Úc Lê Xuyên nhẹ gật đầu, lúc cùng nhau rời đi, Đường Huy còn đang hỏi Mặc Sênh có muốn cùng đi chơi bóng rổ hay không.

Mặc Sênh trực tiếp cự tuyệt: "Không đi, nhìn thấy cái tên Trương Nghiêu kia lại tức giận."

Mặc Sênh vừa nói vừa đem Đường Huy đẩy ra: "Cậu cách xa tôi một chút, sau khi chia tay rất nhanh lại cùng những nữ sinh khác ở một chỗ chính là khiến người khác chán ghét. Tôi mời niên đệ đi ăn cơm, bái bai."

Đường Huy nhìn xem cô đẩy mình ra sau cười ha hả đi tới bên cạnh Úc Lê Xuyên, vui vẻ hỏi: "Niên đệ, cậu muốn ăn cái gì?"

Úc Lê Xuyên quay đầu nhìn Đường Huy một chút, cũng không có ý gọi Đường Huy, mà lại hỏi: "Học tỷ muốn ăn cái gì?

Đường Huy đứng ở phía sau chỉ mình hỏi: "Tôi thì sao?"

Mặc Sênh ghép bỏ "chậc" một tiếng, "Tự sinh tự diệt đi"

Đường Huy thật không tiếp tục đi theo.

Cậu biết tính tình Mặc Sênh, lại đi theo Mặc Sênh liền sẽ phiền. Cậu một mực nhìn lấy Mặc Sênh rời đi cùng Úc Lê Xuyên, ánh mắt không cách nào từ trên người bọn họ rời đi.

Hai người rõ ràng là phong cách hoàn toàn khác biệt, nhìn hoàn toàn không hợp nhau, nhưng là cứ như vậy đi cùng nhau, Đường Huy thật đúng là rất hiếu kì, trong đoạn thời gian này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Đương Huy lấy điện thoại ra, bấm số kì Ninh, đối phương ỉu xìu tiếp máy: "A lô?"

"Tôi, Đường Huy"

"A." Kì Ninh sợ là Trương Nghiêu dây dưa nghe được giọng Đường Huy mới an tâm, hỏi: "Thế nào?"

Đường huy nụ cười trên mặt trong nháy mắt hoàn toàn không có, cánh tay vịn trên lan can nhìn xem bóng lưng hai người rời đi thấp giọng hỏi: "Người nam sinh bên cạnh Mặc Sênh là ai vậy?"

"Gào khóc đẹp trai kia?"

Đường Huy bĩu môi trả lời: "Cũng chính là, dáng dấp tạm được."

"Úc Lê Xuyên! Giáo thảo! Bằng sức một mình thống nhất thẩm mỹ của toàn đội chúng tôi, phải biết bên trong đội chúng tôi thế nhưng có mấy cái cảm thấy dung mạo cậu bình thường." Kì Ninh hiển nhiên đối với Úc Lê Xuyên có ấn tượng không tệ, không keo kiệt chút nào lời khen ngợi của mình, làm cho Đường Huy một trận không vui.

"Cậu ta cùng Sênh Sênh quan hệ thế nào?"

"Cái này đi......Tín nữ vô lang, nói rất dài dòng."

*

"Nam sinh vừa rồi là bạn của chị?" Úc Lê Xuyên hỏi Mặc Sênh

Mặc Sênh đi bộ mà tốc độ dường như muốn đi ăn cướp, chân dài bước chân cũng lớn, bất tri bất giác tốc độ liền rất nhanh. Úc Lê Xuyên vẫn như cũ có thể đuổi theo tốc độ của cô, bình ổn cùng cô sóng vai.

Hình ảnh hai người đi cùng một chỗ chính là quái vật chân dài.

"Cậu ta ư, cùng tôi lớn lên, tiểu họ liền quen biết." Lúc Mặc Sênh trả lời còn đang dùng di động tìm tiệm cơm gần đây, nhìn xem nơi nào ăn ngon một chút, đồng thời nói, "Cậu ta mới vừa cùng bạn gái chia tay, tôi rất ghét bạn gái của cậu ta có lẽ bạn gái trước tới quấy rầy tôi, bây giờ tôi đều sẽ tránh cậu ta, nhìn thấy cậu ta liền phiền, cậu ta cũng thật không dám trêu chọc tôi."

"Xem ra là từng có chuyện không tốt phát sinh."

Mặc Sênh cầm điện thoại nghĩ nghĩ sau đó thở dài.

Thật đúng là phát sinh qua loại chuyện này.

Thời điểm cậu ta là sinh viên năm nhất đi, một bạn gái của Đường Huy sau khi chia tay tìm đến Mặc Sênh ôn ào, khóc lóc kêu rằng đều là bởi vì Mặc Sênh bọn họ mới chia tay.

Mặc Sênh lúc ấy thật cảm thấy khó hiểu vô cùng, cô cùng Đường Huy số lần gặp mặt rất ít, cũng không có làm gì mập mờ, tại sao lại muốn tới tìm cô?

Trận ồn ào kia còn chuyển qua một số lời bịa đặt, đều nói rất khó nghe, nói Mặc Sênh là hán tử biểu, chủng loại có cấp độ rất cao.

*Hán Tử Biểu: Kỹ nữ quyến rũ đàn ông.

Mặc Sênh vô cùng tức giận, các ngươi chia tay liền chia tay, đừng dính cô một thân tanh có được hay không? Nhìn ngoài sáng sủa, tính khí tốt bao nhiêu đều sẽ có lúc tức giận cũng không phải là không có chút nào ranh giới cuối cùng, cô vì thế tức giận quá chừng.

Vì thế Mặc Sênh và Đường Huy cãi nhau một trận, thậm trí ầm ĩ muốn tuyệt giao, dự định cả đời không qua lại với nhau, Mặc Sênh còn đánh Đường Huy một trận. Đường Huy lúc này biết điều, phí hết sức lực mới dỗ được Mặc Sênh.

Từ sau khi đó, Đường Huy yêu đương liền sẽ dốc hết khả năng không cùng Mặc Sênh dính líu quan hệ, tránh cho cô khó xử.

"Đừng nói nữa, cậu muốn ăn gì? Lẩu cù lao được không?" Mặc Sênh không trả lời, cô không nguyện ý cùng người không quen thuộc thổ lộ tâm tình, vì vậy nói sang chuyện khác hỏi Úc Lê Xuyên.

"Có thể."

Mặc Sênh nhìn thấy đỉnh đầu hắn đạn mạc bay qua.

[Cô thích ăn lẩu cù lao sao?"]*Lẩu cù lao: kiểu dạng như này

Mặc Sênh nhìn điện thoại một chút lại hỏi:

" Lẩu ma lạt?"Lẩu Malathang

"Tôi không giỏi ăn cay."

[nói như vậy có thể rất mất hứng hay không?"

" Đi không ăn ngược lại mất hứng chứ?"

Mặc Sênh lắc đầu không quan trọng, chúng ta ăn bò bít tết tự phục vụ? Nhà hàng bên cạnh trường học này rất hot."

"Cũng có thể."

[Mình ăn bò bít tết liền đã no chứ? Cái khác cũng không ăn được cái gì.]

Mặc Sênh lại nhìn mọt chút, hỏi: "đồ nướng vỉ? ở đó bọn họ có món cơm hấp phô mai ăn rất ngon."

"ừm, cũng có thể."

Mặc Sênh theo thói quen ngẩng đầu nhìn một chút, liền thấy đạn mạc trên đỉnh đầu Úc Lê Xuyên đột nhiên biến thành thái sắc.

[Phô mai!]

Mặc Sênh nhìn thấy hai chữ phô mai với bảy màu rực rỡ, kinh ngạc trong nháy mắt, tiếp đến bật cười, gật đầu nói: "Được, liền ăn cái này, chúng ta đi."

"Được" Úc Lê Xuyên thật vui vẻ đi theo Mặc Sênh.

Mặc Sênh nhớ tới Mary Sue bảy màu thế (Thất thải Mã Lệ Tô) thế mà thể hiện trên thức ăn, đột nhiên cô cảm thấy người niên đệ này đãng yêu vô cùng, đi một đường, cười một đường.

Úc Lê Xuyên không hiểu hỏi: "Chị nghĩ đến chuyện gì buồn cười sao?"

"Không, tôi chính là không cần vì thì đấu mà chuyên môn ăn căng tin, rất vui!"

"Ở đó chị có thể ăn nhiều không?"

"Thật nhiều, yên tâm đi."

Mặc Sênh là một người rất phóng khoáng.

Sau khi đi vào, cô lợi dụng tối đa khả năng có thể nhìn thấy ưu thế đạn mạc, lúc Úc Lê Xuyên đang nhìn menu liền chọn toàn món Úc Lê Xuyên muốn ăn.

Mặc Sênh cho Úc Lê Xuyên chọn xong, mới nhìn menu cho thêm món mình muốn ăn.

Cô vốn là không nhìn thấy bộ mặt biểu cảm của Úc Lê Xuyên, hiển nhiên cũng không nhìn thấy biểu cảm Úc Lê Xuyên trợn mắt há hốc mồm.

Úc Lê Xuyên mím môi nhìn Mặc Sênh, lúc này cô an tĩnh lại thêm mấy phần điềm tĩnh.

Trong tiệm đồ nướng vỉ, ánh đèn cũng không tính là như thế nào sáng ngời, tại khu nấu nướng có một loạt đèn, lóe lên màu da ánh đèn cam, sẽ làm cho đồ ăn càng thêm mê người, Châu ngọc chi trân mặc cho quân hưởng dụng.

Thân thể Mặc Sênh đều chìm trong sắc cam của ánh đèn, ngũ quan uy nghiêm lại ưu mỹ, dưới đèn có một loại mỹ lệ cổ điển.

Úc Lê Xuyên đột nhiên đã hiểu cô gái đẹp có thể thể hiện ở cả trong xương cốt, Mặc Sênh chính là kiểu như vậy

Lại bắt đầu.

Nhịp tim bắt đầu đập lộn xộn.

Từ lần đầu thấy Mặc Sênh đã bắt đầu, hiện tại càng phát ra rõ ràng, tựa như một đứa trẻ ngang bướng, không nhận quản thúc.

Mặc Sênh chú ý Tới Úc Lê Xuyên lúc ăn cơm rất ít nói, về sau cũng rất ít cùng Úc Lê Xuyên tán gẫu.

Hai người sau khi cơm nước xong cùng nhau hướng về phái trường học, Úc Lê Xuyên đột nhiên hỏi cô: "Hiện tại còn sợ tôi không?"

Mặc Sênh sau khi nghe khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

"Chị lần trước không phải nói thấy không rõ dáng vẻ tôi, sẽ rất sợ sao?"

Mặc Sênh lúc này nới mới nhớ tới sau khi mình uống say loạn ngôn ngữ, suy nghĩ một chút, may mắn mình không có khinh bạc Úc Lê Xuyên đi, nấu không thật là bệnh tâm thần, lại là nữ lưu manh.

Cô cười đến có chút xấu hổ, hàm hồ trả lời: "Tốt hơn nhiều, chỉ là thật không dám nhìn thẳng cậu, bất quá không có vấn đề gì, tôi ngay cả cậu biểu tình gì cũng không biết."

"Là một mảnh mơ hồ sao?"

Mặc Sênh lắc đầu nói: "Tôi ngay cả tay cậu cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng."

"Nghiêm trọng như vậy?"

"Ừ, nhận biết một hồi tôi cũng không biết cậu dáng dấp ra sao?"

Úc Lê Xuyên nghĩ một chút, vươn tay ra nắm lấy cổ tay Mặc Sênh, đem tay Mặc Sênh đặt trên mặt mình.

Đầu ngón tay của cô chạm đến làn da Úc Lê Xuyên, đột nhiệt cảm thấy làn da Úc Lê Xuyên có chút trái ngược, sau khi vừa mới ăn cơm xong cũng sẽ không dầu mỡ, ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái lại mơn mởn.

Cậu khống chế tay của cô, đυ.ng vào trán của cậu, nói: "Nơi này là trán của tôi."

Sau đó, mang theo ngón tay Mặc Sênh hướng phía dưới: "Nơi này là mũi của tôi."

Mặc Sênh đột nhiên nghĩ đến cái gì, muốn rút tay về, Úc Lê Xuyên lại bắt lấy, hỏi: "Thế nào?"

"Tay của tôi....có vết chai."

Lúc vừa mới luyện bóng chuyền, chai trên tay Mặc Sênh vẫn là cứng rắn, về sau dần dần phá, lại mài mềm nhũn. Coi như thế, cũng không phải bàn tay mịn màng như các cô gái bình thường khác. Ở phương diện này, tựa hồ là bị người khác đả kích đã quên, cô hơi có chút tự ti, không muốn bị Úc Lê Xuyên chú ý tới.

Tay Úc Lê Xuyên so với cô tinh tế rất nhiều, cảm giác rất lạnh, lại như nhu ngọc

"Có sao? Tôi chỉ chú ý tới tay của chị rất ấm. Mà lại, ngón trỏ tay phải một bên của tôi cũng có kén." Lúc Úc Lê Xuyên nói câu nói này hẳn là đang mỉm cười, ngữ khí ôn nhu đến làm cho tâm Mặc Sênh đều muốn đi theo hòa tan.