Mặc Sênh trở lại phòng ngủ, bạn cùng phòng cũng trở về, Mặc Sênh đem trà sữa cho bạn cùng phòng Bạch Tiểu Đình chuyên ngành giáo dục thể dục, Bạch Tiểu Đình vui vẻ uống, cao hứng hận không thể bưng lấy Mặc Sênh hôn lên trên mặt một cái.
Kì Ninh cùng Mặc Sênh đứng ở một bên hai tay khoanh trước ngực, giương mắt nhìn cô uống trà sữa, há hốc mồm thèm thuồng.
Mặc Sênh ủy khuất hỏi: "Cái này uống ngon thật sao?"
Bạn cùng phòng Bạch Tiểu Đình lập tức lắc đầu: "Uống không tốt, quá khó uống tớ một thân một mình chịu tất cả. Nhưng mà Mặc Sênh cậu nghĩ như thế nào mà mua cho tớ trà sữa?"
" Tớ vừa rồi đi gặp niên đệ, cậu ấy mua cho tớ, tớ uống không được cũng chỉ có thể hiếu kính lão nhân gia ngài."
Không đề cập tới còn tốt, nói ra Kì Ninh liền khoác vai Mặc Sênh đồng thời thâm trầm thở dài một hơi.
Mặc Sênh trong nháy mắt liền bị dạo giật mình một cái, sống lưng thẳng tắp.
Kì Ninh lung lay tay, an ủi: " Thiết tử, đừng sợ, ca ca đã tỉnh rượu."
Mặc Sênh chỉ dám dùng giọng mũi trả lời: "Ừ"
"Không đến mức tớ thất tình sẽ để cậu cùng tớ độc thân có phải là? Lại nói chỉ nhìn gương mặt niên đệ kia, đã làm cho cậu vì cậu ta mà phản bội người bạn thân nhất!"
"Tớ không có, tớ chỉ là tìm cậu ấy hỗ trợ sửa bài tập."
Kì Ninh vung tay lên: "Tìm sinh viên năm nhất đại học giúp người sửa bài loại chuyện này cậu cũng làm ra được, cậu ấy mới nhập học mới tháng? Bài tập nhóm hắn làm có qua hai lần sao? Ppt cũng làm được không? Cậu ta hệ am nhạc nhiều lắm là cho cậu Ppt phối hợp một đoạn Bgm!"
"Thế nhưng là tớ xem tới xem lui danh bạ wechat luôn cảm thấy cậu ta là thông minh nhất."
"Nói đơn giản chính là chúng ta không quá thông minh."
"Các cậu là cái gì, trong lòng các cậu không có điểm..."Mặc Sênh lên mặt ngón cái cùng các ngón khác bóp bóp, dùng cái này ước lượng: "không có điểm số sao?"
Kì Ninh cùng Bạc Tiểu Đình cùng nhau cười lớn.
Bạch Tiểu Đình buông trà sữa xuống phản bác: "Cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Con người là động vật bậc cao, bọn họ biết lấy chỉ số thông minh phân chia hảo hữu bầy."
Kì Ninh cũng không xoắn xuýt, nói tiếp: "Theo lý thuyết, các cô gái tìm được đối tượng mập mờ, tớ đều sẽ có một loại cảm giác chính là bị heo lừa. Nhưng là, tớ nhìn thấy cậu cùng niên đệ đã cảm thấy..... Heo nhà chúng ta sẽ lừa cải xanh."
"Chậc chậc, gọi là heo? Thiết tử cậu tuyệt đối coi là mãnh hổ."
" Đúng, tớ gọi là mãnh hổ ủi tường vi, đúng không?"
" Đúng rồi" Mặc Sênh nói xong liền cảm thấy không đúng, tranh thủ thời gian chỉnh lại"tớ thật sự là tìm cậu ta giúp, còn mang theo lạp xưởng đỏ Cáp Nhĩ Tân cho cậu ấy."
Bạch Tiểu Đình lúc này mở to hai mắt: "Mẹ tớ hôm qua tới mang cho các cậu những thứ kia"
"Đúng."
Bạch Tiểu Đình kinh hãi: " Hàng rời?"
*Hàng rời(hàng đã phá kiện để bán lẻ)
Mặc Sênh gật đầu: "Thế nào?"
"Tặng Nam thần lạp xưởng hàng rời, cậu nghĩ như thế nào? Con gái người ta tặng nam thần đều là sô cô la, đồ tiện lợi đều trang trí một chút, cậu đưa lạp xưởng?"
"Thật kì quái sao?"
Bạch Tiểu Đình với Kì Ninh liếc nhau một cái, cùng một chỗ lắc đầu thở dài.
Kì Ninh quay đầu đi lấy đồ rửa mặt: "chỗ bạn bè báo động trước."
Mặc Sênh vẫn như cũ không hiểu: "Vì cái gì? Ăn không ngon sao?"
Bạch Tiểu Đình uống một ngụm trà sữa giơ lên nói: "Trà sữa, nam thần đưa. Lạp Xưởng, mẹ yêu. Ai....Cũng không bằng cậu trực tiếp đưa dái dê, còn có tác dụng ám chỉ."
Mặc Sênh không phục ngồi trên bàn, cảm giác được điện thoại đang kêu, lấy ra thấy tin nhắn của Úc Lê Xuyên hỏi: "Học tỷ, chị về kí túc xá chưa?"
Sở Dư Sênh: về rồi, còn cậu?
C: ừ, vậy tôi yên tâm rồi, tôi cũng về rồi, đang bắt đầu xem sách.
Sở Dư Sênh: Được, vất vả cho cậu rồi.
Để điện thoại xuống, Mặc Sênh liền came thán: "Ai, mị lực đáng chết của tôi..."
Bạch Tiểu Đình lắc đầu: "Sênh Sênh, không phải tớ đả kích cậu, chúng tớ nói đùa về nói đùa, tớ luôn cảm thấy niên đệ không chừng đối với cậu thật không có ý đồ gì."
Mặc Sênh còn liền không phục, hỏi: "Làm sao? Tớ làm sao lại không được? hoa khôi của ngành cũng là ba chọn một tớ đi lên?"
Bạch Tiểu Đình dùng ngón tay chỉ chỉ Mặc Sênh: "Chính cậu tay áo lên nhìn xem hai đầu cơ bắp, lại vén áo lên nhìn xem cơ bụng của cậu, cuối cùng nhìn xem khủy tay cùng vết sẹo trên đầu gối của cậu, cậu cảm thấy kiểu nam sinh hào hoa phong nhã kia sẽ có ý đồ với cậu sao?
Nhưng là, những cô gái cơ bắp như cậu liền được những nam nhân cơ bắp trong phòng thể hình rất thích, nói không chừng cậu ta muốn theo cậu hỏi thăm làm như thế nào để cường tráng, lại không tốn tiền thuê huấn luyện viên riêng."
Mặc Sênh đặt di động trên mặt bàn, im lặng.
Lúc này, Kỳ Ninh còn đang bưng chậu đi loanh quanh trước cửa, đột nhiên chạy lại, nói với Mặc Sênh: "Bắt lấy! Kiên quyết bắt lấy! Bắt lại cho tớ! Cả đời mấy lần có thể gặp được tuyệt sắc như thế này? Cậu đã có tài khoản WeChat của cậu ấy rồi,chín bỏ làm mười cậu có thể nghĩ con cậu nên đặt tên là Úc gì thì nghe hay.
Mặc Sênh nhìn Kì Ninh một chút, sau đó đĩnh đạc nói: "Tớ đầu năm đã đặt ra cho mình hai mục tiêu, mục tiêu lớn nhất là trở thành quán quân cả nước, cầu thủ tự do giỏi nhất, mục tiêu thứ hai là tìm đối tượng. Về sau mục tiêu lớn thực hiện được, nhưng mục tiêu nhỏ thì không, cái này tớ đã định trước là sẽ không mê mệt với cái tính yêu nhỏ nhen này, nhất định đi theo hướng người đàn bà thành công."
Bạch Tiểu Đình hút cạn cốc trà sữa, nói: "Không, Sênh Sênh, cậu chẳng qua chỉ là độc thân ở phương diện thiên phú dị bẩm mà thôi."
Mặc Sênh không để ý tới họ, cầm khăn mặt tiến vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Bây giờ không có cách nào nói chuyện.
*
Chạng vạng tối ngày thứ hai, Mặc Sênh liền nhận được tin nhắn của Úc Lê Xuyên gửi tới bản đã.
Cô mở bản đã sửa ra nhìn một chút, quả thực chính là Mãn Giang Hồng. Cô một bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ bánh răng con chuột, một bên cảm thấy phải xin lỗi.
*Mãn Giang Hồng: bài thơ nổi tiếng của danh tướng Nhạc Phi ( có thể tìm đọc trên google)
Tiếp đến liền nhận được tin nhắn Úc Lê Xuyên gửi: Học tỷ, ngày mai mọi người gặp mặt tôi cũng đi cùng, thuận tiện đem sách trả lại cho chị."
Sở Dư Sênh: Có thể làm chậm trễ cậu lên lớp hay không?
C: Sẽ không.
Mặc Sênh cầm điện thoại, nhỏ giọng lầm bầm: " Tớ nên trả lời thế nào đây?"
Vừa mới " Ăn tình yêu khổ" Kì Ninh mỗi ngày đều mệt mỏi, thế mà lúc này bò dậy, vươn tay ra nói: "Đưa tớ"
Mặc Sênh đưa di động tới.
Bạch Tiểu Đình cũng leo đến bên bên giường Kì Ninh, cầm điện thoại nói: "Chỉ cần trả lời: Ôi chao, tôi vẫn luôn làm phiền cậu, tôi cũng rất xấu hổ."
Mặc Sênh đỡ lấy lan can hỏi: "Không phải thêm người ta sao?"
Bạch Tiểu Đình dùng ngón tay đẩy trán Mặc Sênh: "cậu không thể đáng yêu chút sao?"
Kì Ninh trực tiếp phủ nhận: "Quá là làm ra vẻ."
Mặc Sênh gật đầu theo, cô cũng cảm thấy như vậy.
Kì Ninh mở miệng lần nữa: "Liền nói: Tráng sĩ động thân cứu giúp, tiểu nữ tử không thể báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp."
Mặc Sênh trực tiếp nhảy dựng lên đưa di động cướp đi, định gửi cho Úc Lê Xuyên một đoạn giọng nói, kết quả vừa ấn khóa giọng nói, liền nghe được Kì Ninh ở bên kia hét: "Cậu cứ dựa theo tớ mà nói."
Mặc Sênh sửng sốt đem đoạn này gửi tới!
" Mẹ kiếp" Mặc Sênh tranh thủ thời gian rút về, hy vọng Úc Lê Xuyên không nghe thấy.
C:?
Sở Dư Sênh: Không có việc gì, ấn sai, vậy ngày mai gặp."
C: Được.
Kì Ninh cùng Bạch Tiểu Đình ngẩng cổ nhìn xem điện thoại Mặc Sênh, sau khi xem xong Kì Ninh lắc đầu thở dài: "Không vui, huynh đệ."
"Giải tán đi, ngủ ngon các huynh đệ độc thân của ta!" Bạch Tiểu Đình cũng chui vào ổ chăn đi ngủ.
Mặc Sênh không để ý tới họ, ngồi trước máy vi tính chỉnh lại văn bản, thuận tiện đọc lại toàn bộ mấy lần, miễn cho ngày mai cùng một chỗ lúc gặp mặt cô bên này không xảy ra vấn đề gì."
Cô lần này tuyệt đối không thể để cho chuyên ngành thi đấu thể dục mất mặt.
Những người khác với bọn họ làm thể dục thành kiến quá nặng đi.
Chờ đến lúc gặp mặt, Mặc Sênh gửi vị trí cho Úc Lê Xuyên, đầu tiên đến địa điểm đã định trước.
Trường học của bọn họ có rất nhiều bàn ở trong đại sảnh, có thể để sinh viên ở đây học tập, nghỉ ngơi.
Bọn họ hẹn chính là một vị trí ở tầng hai, bên cạnh là một bức tường toàn cửa sổ sát đất, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy người bên ngoài hồ nhân tạo, xem như trường học là một trong những địa điểm đậm chất nghệ thuật, cũng chính là một thánh địa Check in
Cho tới mùa này, chỉ còn lại lá cây khô héo, nước hồ nhân tạo cũng đã còn chỉ trơ lại đáy, có thể nói không có phong cảnh gì, người cũng ít đi chút.
Lúc Mặc Sênh đến, thành viên cùng nhóm – Mao Hướng Văn đã ở đó giữ chỗ, vẫy vẫy tay với Mặc Sênh.
Mặc Sênh đeo túi xách đi qua, ngồi xuống sau hỏi: "Bọn họ tới rồi sao?"
"Lưu Dịch đi mua nước, tôi đặc biệt bảo cậu ấy mang nước khoáng cho cậu."
"Cám ơn, một lát nữa bạn của tôi cũng tới."
Mao Hướng Văn giật nảy mình, hỏi: "Kéo bè kéo lũ đánh nhau à?"
"Tôi cho cậu chính là loại ấn tượng này?"
Mao Hướng Văn "hắc hắc" cười không ngừng.
Nhóm bốn người đều đến đông đủ, Quách Từ Mạn tới sau liền liếc Mặc Sênh mới cái.
Quách Từ Mạn luôn có một loại cảm giác ưu việt khó hiểu, mà lại, kiểu như cô nàng này tướng mạo ưa nhìn lại ảm hiểu cách ăn mặc, học tập cũng không tệ, luôn luôn bị một đám người nịnh nọt, nhiều ít đều có chút kiêu căng.
Sẽ như một đứa trẻ khi khóc liền được cho kẹo.
Còn kiểu cô nàng mạnh mẽ như Mặc Sênh, chính là phải tự cường, rất nhiều chuyện họ quá mạnh mẽ, liền sẽ không được người khác quan tâm, việc hiểu chuyện đều được xem là điều đương nhiên.
Nhưng Quách Từ Mạn chính là kiểu kia cô gái sẽ được người khác cưng chiều.
Đáng tiếc, gặp Mặc Sênh không quen cô ấy.
Quách Từ Mạn ngồi xuống liền cùng Lưu Dịch cảm ơn, cảm ơn nước của cậu ta sau đó liền duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài, giống như ngại ngùng cầm bài in của hai người khác nhìn.
Nhìn một chút bắt đầu bình: "viết rất tốt, chỉ cần trau chuốt lại câu văn liền có thể trực tiếp làm ppt."
Tùy tiện lật ra sau, nhìn về phía Mặc Sênh, một bên nhìn một bên thở dài: "Tôi cũng không dám nhìn Mặc Sênh, nhìn sợ đến đau đầu."
Mặc Sênh lúc này khó chịu nhìn về phía Quách Từ Mạn, nhìn thấy Mao Hướng Văn dùng biểu lộ ra hiệu đừng so đo mới không nói chuyện.
Lúc này, Úc Lê Xuyên khoan thai bước tới, sau nói với bọn họ: "Thật có lỗi, tôi tới chậm, xếp hàng hơi lâu."
Nói rồi đem mấy phần nước trái cây đặt ở trên bàn, ở đây tất cả mọi người đều có phần, so với Lưu Dịch mua bốn chai nước khoáng có thành ý hơn nhiều, dù sao cái này cần xếp hàng rất lâu mới mua được.
Sau đó, Úc Lê Xuyên ngồi bên cạnh Mặc Sênh, từ bên trong lấy ra hai chai đến: "Nước dưa hấu và nước xoài, đều là không có tăng thêm quá nhiều đường, chị có thể uống không?"
Mặc Sênh sau khi nhìn một chút, đưa tay ra nhận lấy nước dưa hấu nói: Cảm ơn.
Quách Từ Mạn kinh ngạc khi thấy Úc Lê Xuyên tới, lại nhìn Úc Lê Xuyên cùng Mặc Sênh trò chuyện.
Những cô gái thích tám chuyện trong trường học đều ít nhiều biết Úc Lê Xuyên, coi như chưa từng gặp cũng đều biết người này. Dù sao Úc Lê Xuyên mới vừa trường học báo danh liền náo động, người chào đón tân sinh nói tân sinh năm nhất đến là nam thần cực phẩm, hơn nữa còn là đại biểu của tân sinh viên.
Quách Từ Mạn cùng Úc Lê Xuyên còn cùng khoa, bạn cùng phòng của cô còn từng theo Úc Lê Xuyên muốn xin nick Wechat nhưng đối phương không cho mà lễ phép cự tuyệt.
Bọn họ cũng coi như ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng mà Úc Lê Xuyên rõ ràng không nhớ rõ cô gái này, đều không có chào hỏi
Sau đó Úc Lê Xuyên mỉm cười cầm vài bài tập của người khác lật xem, tựa hồ không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Lưu Dịch hỏi: "Vị này là?"
Mặc Sênh lập tức giới thiệu: "Cố vấn của tôi."
Úc Lê Xuyên sau khi xem bài của mấy người, rung lên một bài trong đó hỏi: "Bài này là của ai?"
Quách Từ Mạn nhìn một chút liền nói ra: "Là tôi."
"Bài tập của chị lạc đề nghiêm trọng."
Có thể sử dụng đoán chừng chỉ có một phần ba, muốn sửa lại vô cùng tốn sức. làm như vậy rất khó cầm điểm cao, Lão sư chiếu cố mới có thể cho một cái đạt tiêu chuẩn."
Quách Từ Mạn mở to đôi mắt, hỏi:
"Lạc đề thế nào? Cậu, cậu cũng chưa trải qua giờ học nào của chúng tôi, làm sao biết tôi lạc đề?"
Úc Lê Xuyên đêm bài của Quách Từ Mạn cho Lưu Dịch cùng Mao Hướng Văn cùng xem, nói: "Mọi người nhìn bài của cô ấy, lần này chủ đề là...."
Úc Lê Xuyên cầm bài chậm rãi nói, nói đến trật tự rõ ràng, rất nhiều phương diện đều là nói thẳng ra điểm mấu chốt.
Lại đi nhìn bài của Quách Từ Mạn, từ góc độ Úc Lê Xuyên phân tích, xác nhận toàn bộ đều cần hủy bổ.
Hai thành viên Lưu Dịch cùng Mao Hướng Văn nhìn một chút, bọn họ hẳn là cũng hiểu rõ chủ đề, cũng gật đầu theo.
Mao Hướng Văn còn cảm thán: "May mắn còn chưa bắt đầu làm ppt"
Quách Từ Mạn lập tức cảm thất mắt tối sầm lại, trong lúc nhất thời như vậy mà không biết phản bác từ nơi nào, cô bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Úc Lê Xuyên nói xong, đưa bài của Mặc Sênh ra, sau đó nói: "Bài của học tỷ làm rất tốt, mọi người có thể xem chút."
Mao Hướng Văn cùng Lưu Dịch cùng cầm sang xem, cộng thêm trước đó bị Úc Lê Xuyên tẩy não, để bọn họ sau khi xem cảm thấy Mặc Sênh phần này làm được thẳng vào chủ đề: "Phần này của Mặc Sênh có thể cứu vãn tình thế."
Lưu Dịch cũng đi theo cảm thán: "Phải nhìn Mặc Sênh với cặp mắt khắc."
Mặc Sênh muốn nói là do Úc Lê Xuyên bận bịu sửa chữa, kết quả bị Úc Lê Xuyên ngăn lại, đồng thời nói: "Tôi xem qua vị học tỷ này làm như thế nào rồi sửa lại một chút."
Quách Từ Mạn mặt đều đen lại, nhếch bờ môi mà nhìn xem bọn họ không nói một lời, vành mắt ửng đỏ, tựa hồ muốn khóc.
Thật là xấu hổ giận dữ không chịu nỗi
Mặc Sênh thân thể ngửa ra sau, nhìn thấy đỉnh đầu Úc Lê Xuyên thổi qua "Đạn mạc"
[Bài tập của cô ấy chỉ cần đổi một phần trong đó liền có thể thay đổi ngược lại.]
[Sớm biết liền nhìn ít nhiều tài liệu, còn có chỗ nào cần đổi chứ?"
Xem ra..... Niên đệ của cô không tính là tiểu bạch thỏ mà!
Là Tiểu chó lang bao che khuyết điểm.
Cô uống một ngụm nước dưa hấu, còn cảm thấy rất ngọt