Ngay sau đó, Kì Ninh cùng Trương Nghiêu chia tay hoàn toàn, Không tính là quá hòa bình
Ngày đó Trương Nghiêu không liên lạc được với Kì Ninh, sau khi trở về phòng liền dùng điện thoại của Đường Huy gọi cho Kì Ninh, Trương Nghiêu bởi vì tự mình ứng hơn 200 tệ, đối với Kì Ninh chửi ầm lên.
Kì Ninh chính là chất vấn: "Tôi căn bản không quen biết những người đó, dựa vào cái gì mời họ ăn cơm? Anh chỉ 200 muốn lấy mạng người sao?"
"Rõ ràng trước đó chính cô nói muốn mời, kết quả lật lọng, mời không nổi thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy, kết quả là tôi mất mặt!"
Kì Ninh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: "Trương Nghiêu, chúng ta chia tay đi."
"Cô uy hϊếp ai đó?" Trương Nghiêu thanh âm cũng tăng cao lên, bên cạnh mơ hồ còn nghe được giọng nói Đường Huy, khuyên hắn từ từ nói chuyện.
" Không uy hϊếp, là nghiêm túc, nhớ đem tiền anh thiếu trả lại cho tôi."
Trương Nghiêu lập tức nóng nảy, chất vấn Kì Ninh: "Kì Ninh cô có ý gì? Chỉ vì một bữa cơm liền chia tay với tôi?"
Kì Ninh đã lười nhắc lại chuyện cũ, với loại người này cô cũng không còn lời nào để nói, trực tiếp cúp điện thoại, mặc Trương Nghiêu tiếp tục gọi điện, chính là không thèm tiếp.
Ngày đầu tiên chia tay Kì Ninh còn đang giận, cả ngày đều chửi bới trách móc, ngày hôm sau liền bắt đầu khó chịu.
Cũng may trong lúc này không phải huấn luyện nhiều, đồng đội đều có thể cùng Kì Ninh đi ra ngoài giải sầu, các cô cũng chỉ đi ra ngoài ăn cơm xong uống rượu.
Đừng xem thường bọn cô là con gái, tửu lượng họ thật kinh người, tụ tập một chỗ cùng nhau uống vài chén rượu, nói không khoe khoang so với nam nhân còn hơn nhiều.
Nhất là trong trường hợp này, mấy cô gái cùng tự tập một chỗ mắng một nam sinh, kia thật giống một chiếc máy hát, tửa như mở cống nước vậy, đóng lại cũng không được.
Mặc Sênh uống một hồi, những người khác nói cái gì đều phối hợp gật đầu, quay đầu đếm bình rượu bên người.
Nhìn chính mình cũng uống đến hai con số, đầu cũng bắt đầu đau, cũng biết đến cảnh giới của mình. Nhìn trạng thái những người ngồi cùng bàn ít nhiều có chút không yên tâm, vì thế lén lút ở dưới bàn gửi tin nhắn cho đội trưởng.
Sở Dư Sênh: Giang hồ cấp cứu, mau tới.
Tiếp theo gửi vị trí qua.
Mặc Sênh sợ bị họ phát hiện liền nhanh chóng cất điện thoại vào túi, tiếp tục cùng uống rượu. Dựa theo sự ăn ý giữa đồng đội các cô, đội trưởng nhất định có thể hiểu.
Đến lúc đó chờ đội trưởng tới, sau khi đội trưởng nói vài câu các nàng cũng giải tán, đội trưởng còn có thể hỗ trợ mang các cô về.
Đội trưởng là như nào?
Phương diện thực thực lực nói riêng, đội trưởng đội bóng chuyền nữ của Đại học Cao Đông không phải sự quá chu đáo, nhưng có thể quản được đám nha đầu này. Đội trưởng gầm một tiếng, không ai dám phản bác, đây chính là đội trưởng.
Người khác bất luận có thể làm đội trưởng hay không, Mặc Sênh đời này đều không làm được đội trưởng, nàng gầm một tiếng đồng đội đều muốn cười, còn nguyện ý cùng Mặc Sênh đùa giỡn, cô định trước không có cái loại uy nghiêm đó.
Lúc này, mọi người còn đang điên cuồng quở trách nam nhân.
Kì Ninh say khướt vỗ mặt bàn nói: "Tìm bạn trai cái gì! Đến lúc đó chúng ta tự mình từ từ kiếm tiến, cùng lắm thì cùng nhau mở một phòng thể dục, sau đó chúng ta cùng đi ở viện dưỡng lão!"
Mặc Sênh gật đầu theo: "Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta ai ai cũng không yêu đương, chỉ là đám tra nam, tiểu lang cẩu, chó con, đều là phù vân, là khách qua đường, bọn họ tự chơi nhau đi, Chúng ta độc mỹ!"
Một cô gái khác cao 1m85 cũng hùa theo: " ô ô, chờ tớ già rồi, lưng còng đi, có phải hay không là có thể thử làm mấy kiểu em gái nhu mì m7?"
Mặc Sênh nghĩ chút hỏi: " Có thể rút thấp lại nhiều như vậy sao? Tớ đây cũng muốn thử làm một cô em nhu mì m6."
Kì Ninh xua tay: " Các cậu chính là những cụ già nhu mì!"
Mấy cô gái bắt đầu làm càn cười to, đang tươi cười đột nhiên im bặt.
Bởi vì đột nhiên một người đến.
Úc Lê Xuyên đi vào đứng sau lưng Mặc Sênh, Mặc Sênh nhìn đến ánh sáng rất buồn bực nói: " Đèn làm sao đột nhiên lại mở sáng như vậy?"
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Úc Lê Xuyên đi tới bên cô, suy tư trong nháy mắt ngồi ở bên cạnh.
Mặt những người còn lại đều sững sờ.
Kì Ninh uống rượu được một nửa, không nuốt vào cũng không nhổ ra, đôi mắt mở tròn xoe, vô cùng lúng túng.
Một muội tử khác đang gặm xiên, động tác dừng lại tựa như miệng đang dính vào que xiên, bột ớt trên môi cũng chưa lau
Còn một đồng đội khác theo bản năng ngậm miệng lại, hối hận mình vừa rồi vừa ăn quá nhiều tỏi.
Úc Lê Xuyên khách khí cùng các cô chào hỏi: " Chào mọi người."
Không ai phản ứng,
Mọi người chỉ là cô gắng hết sức chậm rãi điều chỉnh tư thế của mình.
Mặc Sênh nhìn ra người phát ra ánh sáng kinh ngạc không thôi, hỏi: " Sao cậu lại
tới đây?"
" Chị nhắn wechat kêu tôi tới."
" Tôi kêu?" Mặc Sênh vội vàng lấy di động ra nhìn, phát hiện thật là cô kêu Úc Lê Xuyên. Vốn dĩ tưởng cầu cứu đôi trưởng, kết quả lại nhắn nhầm Úc Lê Xuyên, có thể thấy được cô lúc này rất mơ hồ.
Ảnh đại diện đội trưởng là la tiểu Hắc
Ảnh Úc Lê Xuyên là một con mèo mun
Mặc Sênh liền cảm thấy sống lưng chảy mồ hôi, chung quanh âm khí dày đặc làm cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn những người khác.
Cái gì gọi là vô sỉ lão tặc?
Chính là tỷ muội thất tình gặp mặt an ủi, mang theo bạn trai mình tới công khai ân ái.
Mặc Sênh gọi tới không phải bạn trai, bất quá là giáo thảo mà thôi....Bất quá là thể hiện cô ở đâu tùy gọi giáo thảo tùy đến mà thôi.
Mặc Sênh nặng nề mà nuốt ngụm nước miếng, hỏi Úc Lê Xuyên thanh âm đều phát run: "Cậu chạy nhanh không?"
Úc Lê Xuyên không rõ nguyên do mà trả lời: " Hẳn là có thể."
Sau khi Mặc Sênh đáp một tiếng nhanh chóng đứng lên kéo Úc Lê Xuyên hướng tới bên ngoài chạy như điên.
Kì Ninh cũng kịp phản ứng lại, lập tức giơ ghế lên ném về phía bọn họ, kêu lên: "Mặc Sênh! Cậu được lắm! Dám đến ân ái trước mặt lão nương?! Cậu còn là người sao?"
Mặc Sênh một bên chạy một bên giải thích: "Là hiểu lầm! Tới giải thích với cậu sau."
Vừa nói vừa kéo Úc Lê Xuyên tiếp tục chạy ra ngoài, sự việc này cũng làm kinh động những người trong quán ăn, còn có người muốn lại đây can ngăn, làm Mặc Sênh thuận lợi chạy thoát.
Úc Lê Xuyên choáng ngợp.
Anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Mặc Sênh bị hoảng sợ, nhắn lại hỏi Mặc Sênh rốt cuộc thế nào nhưng cô không trả lời.
Đến đây hắn liền vội, không dám gọi điện, sợ là Mặc Sênh gặp nguy hiểm cần cầu cứu, gọi điện dễ dàng là kinh động người xấu, liền vội vàng đi theo địa chỉ Mặc Sênh gửi tìm tới.
May mắn vị trí anh ngay lúc đó cách Mặc Sênh không xa.
Úc Lê xuyên rất ít khi nỗ lực chạy như vậy, trên đường còn đυ.ng phải một người vội vàng xin lỗi sau lại vội vã chạy đến tiệm cơm.
Đến nơi liền nhìn thấy Mặc Sênh đang ở bên này uống rượu, hình như không có ai khi dễ cô, trong nháy mắt an tâm hơn đem nỗi lo trong lòng trên đường rốt cuộc buông xuống.
Hít thở đều lại, anh mới đi qua, không lộ ra vẻ sốt ruột vừa rồi.
Kết quả còn chưa ngồi vững đã bị Mặc Sênh lôi chạy trốn.
Anh kinh ngạc nhìn hai người tay cùng tay bên nhau.
Tay Mặc Sênh so với những nữ nhân khác không giống nhau, tay Mặc Sênh lớn hơn chút, trên ngón có vết chai rõ ràng bị mài đến trơn nhẵn
Ngón tay cùng bàn tay đều có chút thô ráp, bàn tay vô cùng có lực, loại lực này làm Úc Lê Xuyên khó thoát khỏi.
Nhưng những điều này cũng không làm cản trở những ngón tay thon dài của Mặc Sênh, tay cô rất đẹp. Với một sinh viên âm nhạc như Úc Lê Xuyên cũng phải cảm thán đây là một đôi tay thích hợp để chơi đàn dương cầm.
Mặc Sênh vẫn luôn là sinh viên thể thao, được huấn luyện chạy bộ từ nhỏ, động tác đều là chuyên nghiệp nhất. Cô có một tư thế tiêu chuẩn với đôi chân dài sải bước, thân thể thẳng tắp, bím tóc hất lên hết xuống
Trên trán, thái dưng cùng với cổ cô đều có rất nhiều tóc dính vào, lúc chạy bộ tóc den bay múa theo thân thể, nhẹ nhàng bám lại.
Chạy vài bước còn phải ngoảnh đầu về sau xem có người đuổi theo hay không, sau kéo Úc Lê Xuyên đến một khúc ngoặt mới dừng lại.
Úc Lê Xuyên nhìn Mặc Sênh đưa tay vị lên tường, đỡ tay cô khi cô sắp đυ.ng vào vách tường hỏi: " Mệt không?"
Kì thật hai người đều thở rất mạnh.
" Tôi là hệ thể dục, chạy vài bước liền mệt mỏi sao? Tôi là uống nhiều quá, vừa uống xong đã chạy một mạch, đồ ăn cùng rượu đang sắp trào lên, muốn ói, còn không ra."
Úc Lê Xuyên ôn hòa mà trả lời một câu: " Ừ, cho nên.... Chị say sao?"
" Say là sẽ không say, lúc này tửu lượng ta vẫn còn. Thật nếu là liều mạng, lão nương có thể uống hai chai nữa, hôm nay tôi mới uống một chai, là...... là nửa lượng, cậu hiểu không?" Mặc Sênh nói, vẫn còn không có căn cứ so tửu lượng, tỏ ý những thứ này căn bản không đủ.
Mặc Sênh biết chính xác tửu lượng của mình.
Tửu lượng của cô rất tốt, biết trạng thái hiện tại của mình, uống hơi nhiều nhưng là còn không có say.
Uống nhiều quá nói cũng nhiều, người cũng có chút mơ hồ, cũng may coi như còn tỉnh táo.
Úc Lê Xuyên cố nhịn cười, đỡ Mặc Sênh đến một chiếc ghế dài ngồi xuống, cảm thán theo: " Vậy chị thật sự rất lợi hại."
"Này tính là gì? Tôi có một người chị em đến từ Nội Mông. Sau khi gặp cô ấy, tôi mới biết thế nào là người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, cùng cô ấy uống rượu ngày đó tôi thật sự là tìm nơi bại trận."
Úc Lê Xuyên vẫn luôn nhìn Mặc Sênh.
Cậu lần đầu tiên như vậy mà nhìn rõ ràng khuôn mặt một người, thấy người này nét mặt biểu cảm sinh động như vậy, ngay cả lúc say rượu cũng đáng yêu như vậy."
Sau đó Mặc Sênh bắt đầu trên ghế ngây ngô cười, rõ ràng là chuyện buồn lại lại là cười nói: "Làm sao bây giờ? Tôi không dám trở về phòng, tôi lại có thể ở lúc Kì Ninh chia tay, đem cậu tới trước mặt bọn họ, đêm nay đừng nghĩ Kì Ninh có thể bình tĩnh."
Úc Lê Xuyên đề nghị: " Tôi đưa chị tới khách sạn?"
" Không thể!" Mặc Sênh lập tức cự tuyệt, lắc mạnh đầu một cái, phe phẩy phe phẩy liền có chút choáng váng, vội vàng đỡ Úc Lê Xuyên ổn định thân thể, sau đó tiếp tục nói: " Tôi chỉ... Cảm thấy rằng, các cặp đôi ở Đại học đến khách sạn làm người khác cảm thấy không tốt lắm. Cậu nhìn xem bên cạnh trường chúng ta thực giống như một làng khách sạn nhỏ. Phóng to bản đồ xem tất cả đều là khách sạn. Hai người đi vào phải xuất trình thẻ căn cước, người ta đều biết cậu đi chỗ kia làm gì, cậu không ngại sao?"
" Tôi không có ý kia."
" Tôi biết! Chiếm tiện nghi cậu hẳn là không tốt như vậy."
Úc Lê Xuyên nghe được câu này, kinh ngạc nhìn về phía Mặc Sênh, sau khi phản ứng lại liền cười, đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm. Trong mắt cậu hàm chứa ngân hà cuồn cuộn, phút chốc chấn động núi sông, hòa tan sông băng, làm cho ánh mắt trở nên ôn nhu hơn.
Úc Lê Xuyên sau khi suy nghĩ một chút liền nói: " Cũng không coi là chiếm tiện nghi đi."
" không không không, chúng ta hai người nếu thật sự cùng nhau đi vào, ở trong mắt người khác tuyệt đối xem ra là tôi chiếm tiện nghi, còn sẽ hoài nghi cậu có phải hay không bị bắt cóc. Tôi ỷ vào thể lực, lợi dụng luật pháp vô ích."
" Ách..." Úc Lê Xuyên không biết nói chuyện này như thế nào, tự hỏi có nên nói snag chuyện khác hay không.
Úc Lê Xuyên kì thật không am hiểu cùng con gái nói chuyện phiếm.
Cậu trước kia trò chuyện đều sẽ cố gắng dùng lời ngắn gọn nhất tới kết thúc nói chuyện phiếm.
Cậu lần đầu tiên suy nghĩ không thông, làm thế nào để cùng một cô gái kéo dài trò chuyện, điều này sẽ khiến cậu rơi vào tẻ nhạt.
Cũng không phải không muốn nói chuyện mà là không biết nên nói cái gì.
Kết quả quay đầu liền thấy Mặc Sênh đang vỗ đùi mình, tức giận đến không được.
Úc Lê Xuyên vội vàng ngăn cản, chặn tay cô lại, giúp cô xoa xoa lòng bàn tay, sợ cô đau.
Lúc này Mặc Sênh tương đối đần độn, không có phản ứng lại, chỉ là oạn giận Úc Lê Xuyên: "Bọn họ đều nói cậu rất đẹp trai, tôi chính là không thấy được, tôi căn bản không biết cậu trông như thế nào."
Những lời này làm Úc Lê Xuyên cảnh thận trọng hỏi: "Chị cũng mắc chứng mù mặt sao?"
" Tôi à không, tôi không mù mặt, người khác tôi đều có thể thấy rõ ràng, duy chỉ có cậu là không thể thấy rõ."
Với người khác xem ra những lời này của Mặc Sênh chỉ sợ là lời nói khi say, nhưng Úc Lê Xuyên là đặc biệt nghiêm túc nghe.
Cậu cảm thấy lời Mặc Sênh nói chính là sự thật, chính cậu đã trải qua
Cậu mắc chứng mù mặt, không thấy rõ dáng vẻ người xung quanh. Kết quả đột nhiên có một ngày cậu nhìn thấy rõ một người, người đó chính là Mặc Sênh.
Lúc đó cậu khϊếp sợ đến không được, cảm thấy đây có thể chỉ là ảo giác, thậm chí không có dũng kí đuổi theo Mặc Sênh.
Sau vì vậy mà cậu trở nên buồn bã, may mắn lần nữa gặp lại Mạc Sênh.
Đáng tiếc bọn họ gặp lại trong tình huống cũng không tốt đẹp gì, Úc Lê Xuyên một lần cho rằng cậu là bị Mạc Sênh chán ghét, vì thế uể oải mặc thời gian.
Hiện tại nghe được Mặc Sênh nói, cậu đột nhiên phát hiện sự tình không bình thường.
"Cho nên chị lần đầu tiên nhìn thấy tôi, là bị tình cảnh kì quái này dọa sao?" Úc Lê Xuyên hỏi.
" Ừ" Mặc Sênh muốn gật đầu, lại bị Úc Lê Xuyên tay đỡ lấy cằm, khiến đầu cô không tài nào gật được, bởi vì cậu chú ý tới Mặc Sênh chỉ cần lắc đầu hoặc là động mạnh đều sẽ nhíu mày, hẳn là sẽ đau đầu.
Tiếp theo Úc Lê Xuyên ôn nhu mà xoa tóc cô, nhỏ giọng nói: " Ngày hôm đó hẳn là rất sợ? Làm khó dễ chị, là tôi không tốt, quá đường đột, không để ý đến cảm súc của chị, chỉ lo cho mất mát của chính mình, xin lỗi."