Chương 8: Dáng vẻ Mặc Bắc Diễm mất trí thật sự rất đáng sợ
Edit: dauhukhotrung
Nói cách khác cô vừa mới gặp tai nạn, người đàn ông này đã nóng lòng đón tình nhân và con gái riêng nuôi ở bên ngoài về nhà?
Thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng, Nam Sâm cũng đoán được con gái mình mất hứng, vội vàng mở miệng giải thích.
“Tiểu Cửu, lúc trước ba cho rằng con đã xảy ra chuyện, ba thật sự rất đau lòng, cũng mất đi ý định sống tiếp. Nếu như không có mẹ con Tình Tuyết, ba thật sự không biết phải sống như thế nào.”
Nói xong, hai mắt Nam Sâm còn rưng rưng như muốn khóc.
Thấy thế, Nam Cửu Yên lại cảm thấy buồn cười.
”Ba không muốn sống tiếp, nhưng lại rất muốn lấy vợ mới phải không?” [dauhukhotrung]
Nhìn người đàn ông đang cố giải thích trước mặt mình, Nam Cửu Yên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Thì ra căn bản không ai quan tâm đến sống chết của cô cả.
Trên đời này, hình như cũng chỉ còn lại có người đàn ông điên như Mặc Bắc Diễm, mới thật sự quan tâm cô mà thôi.
Nhưng chính cô ấy lại nhẫn tâm phá hỏng hôn lễ của bọn họ.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, Nam Cửu Yên bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Cô luôn quan tâm đến người mà mình yêu quý, nhưng thực ra bọn họ không hề coi trọng cô ấy chút nào.
Nhưng người mà Nam Cửu Yên luôn muốn rời xa, lại bởi vì mất đi cô mà biến thành người điên trong miệng mọi người.
”Tiểu Cửu, con nghe ba giải thích...”
“Ba đã hứa với con, vĩnh viễn sẽ không quên mẹ." Nam Cửu Yên chỉ cảm thấy mình rất buồn cười.
Cho tới nay cô vẫn luôn cho rằng ba rất thương mình, nhưng sau khi lớn lên mới biết được, hắn chỉ muốn lợi dụng cô để bám lấy Mặc gia.
Một khi cô không có giá trị lợi dụng nữa, thì lập tức trở nên không còn quan trọng, ngay cả thời gian thương tiếc vì cô cũng không có.
"Ba chưa bao giờ quên mẹ con, ba chỉ..."
“Không cần giải thích, hiện tại tôi không muốn nghe.” Nam Cửu Yên lắc đầu ngắt lời ông.
Cô sẽ không bao giờ tin bất cứ điều gì ông ta nói nữa.
“Anh trai tôi đâu, tôi muốn gặp anh ấy." Cô quay đầu, vừa lau nước mắt vừa hỏi.
”Vân Khanh, nó... " Nhắc tới Thư Vân Khanh, trên mặt Nam Sâm liền lộ ra vẻ khó xử.
Thư Vân Khanh là con của một nhà thư pháp cũng là bạn của Nam gia. Mười năm trước Thư gia gặp chuyện không may, Nam gia cũng không đành lòng nhìn Vân Khanh nên đã nhận nuôi anh.
”Anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“Là Mặc Bắc Diễm. Chị, chị nhất định phải cứu anh Vân Khanh!”
”Mặc Bắc Diễm đã làm gì?”
“Anh Vân Khanh giúp chị đào hôn, Mặc Bắc Diễm sau khi biết liền nổi trận lôi đình. Hắn giống như bị đên vậy, thiếu chút nữa đánh chết Vân Khanh tại chỗ. Cả nhà cầu xin như thế nào cũng vô dụng, sau đó hắn lại ra lệnh cho người mang anh Vân Khanh đi. Nói là muốn cho anh ta sống không bằng chết.”
Nhớ tới tình cảnh ngày đó, trên mặt Nam Viện Viện vẫn không khỏi hoảng sợ.
Dáng vẻ mất lý trí của người đàn ông đó thật đáng sợ.
“Sao có thể như vậy được." Nghe vậy, Nam Cửu Yên liền căng thẳng.
"Chị, sức khỏe anh Vân Khanh vốn đã không tốt, hiện tại lại bị người đàn ông điên kia bắt đi. Cả nhà thật sự rất sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì không hay!"[dauhukhotrung]
Vì bị cô lừa dối, mà Mặc Bắc Diễm giống như đã trở thành con người khác. Bây giờ hắn không còn chiều theo lời cô nói nữa rồi, cho nên dù cầu xin thế nào cũng trở nên vô dụng thôi.
Hơn nữa, trước đây không lâu Nam Cửu Yên ở trong phòng phẫu thuật làm chuyện khiến hắn tức giận. Chỉ sợ sau khi hắn tỉnh lại sẽ trực tiếp bóp chết cô, làm sao có thể nghe lời chứ.
“Bọn họ đều nói, Mặc Bắc Diễm là bởi vì chị mới điên. Hiện tại chị đã trở lại, mau đi cầu hắn buông tha anh Vân Khanh đi. Buông tha mọi người đi, chị đi cầu xin hắn, hắn có lẽ sẽ nghe theo.”
”Hắn hiện tại sẽ không còn nghe lời tôi nữa." Nam Cửu Yên chua xót nói.
Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin ɭỗi nếu như εdit không mượt khiến mn khó chịu ạ.