Trở Về 1995

Chương 1: Trọng sinh trở về

Lê Chu đã chết, bồi hồi ngồi ở trên bia mộ không có cách nào rời đi.

Anh từ sau khi chết chính là ngồi ở bia mộ điêu khắc tinh xảo này, chán đến chết mà ngắm nhìn nghĩa trang xa hoa này. Bốn phía cây xanh tốt, hoa nở rực rỡ, ban ngày nhìn như là một khu công viên, định kỳ chắc là có chuyên gia chăm sóc. Trái ngược với xung quanh, trên người anh chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài đơn giản, so với chung quanh có vẻ quá mức mộc mạc, có chút không hài hòa.

Lê Chu để chân trần ngồi trên bia mộ, chống cằm nghĩ lại chuyện lúc trước, quả thật là không giống nhau.

Thật ra, anh cũng không phải là người Lê gia, bất quá là từ bên ngoài nhận về làm con nuôi, mặc dù từ lúc anh hiểu chuyện đã ăn cơm của Lê gia, làm người Lê gia, nhưng anh dù sao cũng không phải con ruột, cùng đứa em trai Lê Giang bất đồng, cái danh đại thiếu gia bất quá chỉ là giả.

Anh bị nhốt ở mộ bia thật lâu tự hỏi, từ lúc bắt đầu là thấy không cam lòng sau lại bình tĩnh.

Anh ở nơi này hồi lâu suy nghĩ, anh chỉ là một người vào nhầm Lê gia, nếu không phải lúc trước được ông nội giúp đỡ chỉ sợ đã chết từ lâu, nói đến cũng là anh thua thiệt ông nội cùng Lê Giang, mặc dù anh vì Lê gia trả giá nhiều lần, cũng không có cách nào hoàn trả lại ân tình xưa. Ngày trước đủ chuyện sóng gió, tài phú quyền lợi, giờ đây đối với anh đều không có gì đáng giá, chết đi rồi cũng vô pháp mang theo. Nếu lúc trước, anh có thể suy nghĩ cẩn thận như lúc này, sớm thoát ra, dựa vào bản lĩnh của mình ở bên ngoài tự xây dựng tiền đồ cũng có thể đi, lúc này có thông suốt thì cũng muộn rồi.

Hiện tại, anh trở thành một cô hồn lẻ loi ngồi ở chính bia đá lạnh băng của mình, một người đến thăm mộ anh cũng không có.

À, thật ra thì cũng còn một người.

Lê Giang.

Cậu thanh niên trẻ tuổi tay cầm bó hoa cứ đúng ngày mất của anh lại tới, cậu đi rất chậm, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra cậu hơi hơi có chút hụt chân, nhưng là chỉ cần nhìn tới khuôn mặt anh tuấn của cậu, mọi người liền sẽ quên đi những khuyết tật trên người cậu. Lê Giang cao 1 mét 9, dáng người gầy, da còn trắng nõn, càng thêm có vẻ khác hẳn với những người tuấn mỹ. Chỉ là giờ phút này cậu thần sắc mỏi mệt, sau khi đặt bó hoa, đứng ở nơi đó trầm mặc một lúc lâu, căng thẳng tới mức phải gập người một chút.

Thời điểm cậu đặt hoa, Lê Chu cũng đang nhìn cậu, anh biết đôi tay kia sức lực có bao nhiêu đại, có thể một tay liền bẻ gãy người thủ đoạn. Lê Giang che giấu rất tốt, ở trước mặt anh vẫn luôn là giả vô tội, ngây thơ, cái gì đều nghe lời anh, nhưng ở nơi không có anh, thì liền là bộ dạng khác

Lê Giang nhìn chằm chằm mộ bia nói, "Anh hai, chúng ta vì sao lại biến thành như bây giờ?".

Vấn đề này Lê Chu cũng suy nghĩ thật lâu. Anh cùng cậu tranh đoạt gia sản, là hắn hoành tao ngoài ý muốn chết đi nguyên nhân tai họa, lòng người không biết đủ giống như rắn muốn nuốt cả voi, hắn trong lòng vẫn luôn có một chỗ vắng vẻ, chưa từng được thỏa mãn. Anh để ý ông ngoại, để ý dưỡng mẫu, để ý mọi người tán thành, để ý chính mình làm mười mấy năm nỗ lực liều mạng muốn làm công ty tốt hơn. Anh để ý hết thảy, thế nhưng từ lúc bắt đầu liền không thuộc về anh. Anh ở Lê gia sống lâu lắm, lâu đến anh đều sắp quên chính mình là ai.

Hôm nay, Lê Giang ở lại thật lâu, chạng vạng còn chưa rời đi.

Lê Chu sắc mặt phức tạp mà nhìn đệ đê ngày thường cường trán, khỏe mạnh, vóc dáng cao to như vậy, giờ lại nằm cuộn tròn bên bia mộ của anh, giống như là một cún con đáng thương bị bỏ rơi.

Lê Giang lẩm bẩm tự nói, hắn nói, "Anh, khi còn nhỏ anh thương em nhất , đều là bọn họ không tốt, bọn họ gạt em, em không tin, nhưng những lời bọn họ nói anh tin có phải hay không? Bất quá không quan hệ, em giúp anh báo thù, em làm những người đó đều chôn cùng anh, nhưng bọn hắn không xứng ở nơi này.".

Lê Chu giật mình, ngẩng đầu lên xem cậu, Lê Giang lại không nói thêm lời nào, cậu dựa đầu vào mộ bia, nhìn vô không mà nhẹ nhàng bàn luận việc nhà nói, "Ông thích trên núi, mẹ thích biển rộng, nhưng là em cảm thấy vẫn là nơi này xinh đẹp nhất, em làm người trồng rất nhiều hoa, một năm bốn mùa đều nở rộ không tàn, chỉ hai chúng ta ở tại nơi này được không?"

Trong lòng Lê Chu nói, không được.

Nếu có lựa chọn, anh cũng không nghĩ lại tham gia trận đấu tranh gia sản điên cuồng của Lê gia nữa, đời trước anh sai đến không nhận ra vị trí thật của chính mình, nếu không thuộc về Lê gia, nếu là bị nhận nuôi, nên nhân lúc còn sớm hoàn toàn bứt ra, nếu lại có cơ hội, hẳn là anh sẽ trở về bên cha mẹ ruột.

Lê Giang bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, cậu nhìn bức ảnh trên mộ bia, ánh mắt anh nhu hòa, anh tuấn đến không thể tưởng tượng trên mặt tuy là cười nhưng cũng lộ ra bi thương, từ lúc anh thành niên trương dương tùy ý, chưa bao giờ như thế yếu thế quá, "Anh đi rồi lúc sau, em bỗng nhiên cảm thấy hết thảy cũng chưa có ý tứ gì, em uống rất nhiều rượu, đầu đều đau, chính là vẫn luôn chờ không được đến anh tới báo mộng.".

"Ngày hôm qua em rốt cuộc mơ thấy anh, anh nói đời này duyên phận hết, kiếp sau không làm ta đại ca. Em không tin, anh thương em như vậy, như thế nào liền không cần em chứ?".

"Anh hai, anh vẫn luôn nói em không có tâm, chưa bao giờ tin em. Em chứng minh cho anh xem.".

Lê Giang chống đầu vào mộ bia, cùng bức ảnh trắng đen chụp nói chuyện.

Lê Chu bỗng nhiên có điều cảm ứng, đối phương sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, biểu tình lại mang theo đã lâu nhẹ nhàng, Lê Chu nhìn đến hắn nuốt cái gì, một loại ẩn ẩn không tốt cảm giác đánh úp lại, "Lê Giang!".

Lê Giang tất nhiên là nghe không được, cậu còn đang nhìn mộ bia thượng kia bức ảnh, từ khóe miệ chảy ra một dòng máu, thân thể run rẩy, cậu hôn lên bức ảnh, sắc mặt trắng bệch so ảnh chụp còn muốn trắng hơn, cùng đôi mắt đen như mực, sắc đến thâm trầm, lộ ra vẻ điên cuồng.

Lê Chu không có cách nào ngăn cản, vừa gấp vừa giận, lúc anh cúi người tiến lên, một chút ý thức cuối cùng cũng dần mất.

.

.

.

.

.

.

"Lê Chu! Lê Chu!".

Lê Chu đột nhiên tỉnh dậy, ý thức dần phục hồi, trước mắt giống như là lưu động thủy mơ hồ không rõ, đồng tử chấn động vài cái, tầm mắt mới chậm rãi ổn định, một lần nữa trở nên rõ ràng hơn.

Đối diện người nam nhân trung niên ngồi ở trên sô pha có chút bất mãn mà nhìn anh, hơi nhướng một bên mày, "Làm sao đứng còn có thể thất thần? Vừa rồi lời nói con nghe được sao?".

Lê Chu cổ họng lăn lộn một chút, nhìn đối phương một chữ cũng chưa nói ra.

Kia người nọ nhìn anh một chút, bỗng nhiên lại lắc đầu thở dài nói, "Ta biết, chuyện này rất đột ngột, bất quá lần trước nói qua, ta nguyện ý tôn trọng con ý nguyện, rốt cuộc hiện tại con cũng trưởng thành, lại sắp khai giảng cao trung, cũng nên chính mình tự quyết định một số chuyện."

Ông ta lấy ra một xấp giấy đưa qua, dặn dò nói, "Ta làm Hứa bí thư đi điều tra, nếu con quyết định xong, liền gọi điện thoại cho nàng đi, đến lúc đó ta phái xe đưa con đi qua, mặc kệ cuối cùng con lựa chọn thế nào, ba đều tin tưởng con, bất quá con phải nhớ kỹ, cả gia tộc Lê gia vĩnh viễn vì con rộng mở, chúng ta vĩnh viễn đều là người một nhà".

Ông ta đứng lên đem tờ giấy nhét vào trong tay Lê Chu, để sát vào cười nói giỡn nói, "Như thế nào còn đang ngẩn người, em trai con đều hỏi qua vài lần, so với con còn để bụng hơn.".

Lê Chu yết hầu có chút khàn khàn, mở miệng nói câu đầu tiên, "Em trai.".

Người nọ cười nói, "Đúng vậy, em trai con, Lê Giang nha. Lại nói tới Lê Giang, cuối tuần này cũng sắp nghỉ, ta nghe Hứa bí thư nói, hắn gần đây cũng giúp ngươi tra việc đó, dù sao cũng qua đi nhiều năm như vậy, đến Hứa bí thư cũng chỉ tra ra được từ viện cô nhi, nhưng cũng không nhất định tìm ra được gì."

Ông ta tựa hồ thực vừa lòng Lê Chu tầm mắt chuyển qua tới, tiếp tục dùng từ ngữ mang chút bất đắc dĩ nói, "Lão gia tử gần đây còn thường xuyên đưa người cho hắn dùng, em trai con hiện tại bản lĩnh, sợ là so với ta còn tra ra hết, không bằng chờ hai ngày nữa hắn trở về, hai đứa lại nọi chuyện một chút.".

Lê Chu có thể xác định, tuy rằng trước mắt người này tuổi trẻ rất nhiều, nhưng xác thực hắn trên danh nghĩa là cha nuôi Giang Tâm Viễn không sai. Giang Tâm Viễn là con rể Lê gia, Lê lão gia tử kiếm được vô số gia sản, cố tình chỉ có một bảo bối nữ nhi, mẹ nuôi Lê Mạn thân thể vẫn luôn không tốt, đơn độc ở tại biệt viện tĩnh dưỡng, hơn nữa nàng đối thương nghiệp cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, chỉ một lòng một dạ đắm chìm ở hội họa trung. Lê Chu gặp nhiều nhất chính là Giang Tâm Viễn, bởi vậy đối ông ta bộ dạng quá mức quen thuộc.

Giang Tâm Viễn vẫn luôn lấy bộ dạng người hiền lành xuất hiện ở trước mắt mọi người, mặc dù anh cùng Lê Giang cũng ở trước diễn kịch, nhưng là người này trước cười thuận miệng nói hai câu, kỳ thật là ở trong lúc vô ý châm ngòi ly gián. Lê Chu nhớ rõ ràng, Giang Tâm Viễn vì tranh đoạt tài sản Lê gia không tiếc phụ tử phản bội, đối anh cùng Lê Giang đều không có hạ thủ lưu tình quá, trong lòng anh minh bạch, vị này cũng không phải là người tốt lành gì.

Lê Chu lúc biết được gương mặt thật của ông ta, Giang Tâm Viễn thẹn quá thành giận lên, cái gì đều mắng ra, thậm chí còn mắng "Ngươi bất quá chỉ là con chó của Lê gia" . Giang Tâm Viễn mắng như thế nào không phải chính mình, bọn họ đều bị tiền tài làm hoa mắt, quay quanh Lê gia không rời đi.

Nhưng anh đã không còn là Lê Chu lúc trước, mặc cho Giang Tâm Viễn nói như thế nào, anh giờ phút này trong lòng lộn xộ, nghĩ tới Lê Giang ở trước bia mộ anh nuốt xuống kia, Lê Giang vì cái gì chạy tới nói với anh những lời đó? Sau khi anh chết Lê Giang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khóe môi cháy máu lại là làm sao?.

Nỗi lòng đang phiền loạn thì anh nhìn thấy Giang Tâm Viễn lại đi tới, theo bản năng tránh đi một chút, Giang Tâm Viễn nguyên bản còn muốn ôm anh một chút, nhưng là nhìn đến Lê Chu thân mình cứng đờ lại đổi thành vỗ vỗ anh bả vai, "Trở về hảo hảo ngẫm lại, con tưởng như thế nào làm, ba ba đều tin tưởng con".

Lê Chu cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy trong tay, mặt trên là một chuỗi số điện thoại, anh gật đầu nói, "Con muốn đi xem.".

Giang Tâm Viễn có chút kinh ngạc, bất quá ngẩn ra một chút liền mỉm cười gật đầu nói "Đi xem cũng tốt, vừa lúc mấy ngày nay trường học cũng nghỉ, con coi như giải sầu.".

Lê Chu gật đầu ứng, trở về phòng ở lầu 3 đi.

Anh nằm ở nơi vừa quen thuộc lại xa lạ lúc lâu, mới phun ra trong ngực một hơi.

Trong lòng tư vị khó có thể hình dung, anh thế nhưng thật sự đã trở lại.