13
Ngày hôm sau lúc rời đi, bà Chu gọi tôi lại.
“Trước kia tôi đã gặp cô, cô là đứa bé ngoan, nhưng không hợp với Thư Cẩn.”
Vẻ mặt bà đầy ngạo mạn, mấy năm nay đã thích ứng với cuộc sống hào môn.
Tôi kéo tay Thẩm Thư Cẩn nói: “Bọn con yêu nhau thật lòng.”
Bà Chu cười, “Cô ra giá đi.”
“Không ly hôn thì đều là của con.”
Những lời này làm bà Chu lạnh mặt, bắt đầu chất vấn, “Thẩm Thư Cẩn, đây là vợ tốt của con đó.”
Thẩm Thư Cẩn ở bên cạnh, mí mắt cũng lười nhấc lên.
“Cô ấy quyết định, nếu ly hôn, con rời nhà tay trắng.”
Một bộ dạng tôi nói sao anh nghe vậy.
Bà Chu tức đến đỏ bừng hết mặt, “Con, hai đứa——”
Thẩm Thư Cẩn kéo tay tôi, “Thái độ của bọn con vô cùng rõ ràng, những lời thế này con không muốn nghe lần thứ hai.”
Bà Chu hét lên: “Thẩm Thư Cẩn, tôi là mẹ anh!”
“Đúng vậy, mẹ là mẹ con, cho nên lúc mẹ mặc kệ Hứa Nghiên Triều bắt nạt vợ con, con mới không trở mặt. Nhưng nếu có lần sau thì sẽ không như vậy đâu.”
Thẩm Thư Cẩn nói thêm kéo tôi đi.
Tài xế đã sớm chờ ở bên ngoài.
“Về nhà không?” Anh hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, “Không về, em mới ra sách mới, Đường biên tập có việc tìm em. Em tới công ty trước.”
“Hả? Sách mới ra lúc nào?”
Tai tôi ửng đỏ, “Mới đây thôi……”
Nghĩ nghĩ, lại dặn anh, “Anh đừng đọc!”
Thẩm Thư Cẩn không nhịn được cười, “Được, anh không đọc.”
Bởi vì cuốn trước hot, nên tôi thành tác giả trọng yếu của công ty.
Đường biên tập vui vẻ phấn chấn mà nói với tôi, “Em đừng nói, số liệu của sách mới thật đúng là rất tốt. Này toàn là bản lĩnh của em, công ty còn chưa mất tiền tuyên truyền đâu.”
“Có thể do em đã trải qua, nên tương đối chân thật.”
Đường biên tập sửng sốt, “Em nói…… Nội dung bị bắt nạt trong đó là em đã từng trải qua sao?”
“Uhm.” Tôi đưa đại cương cho Đường biên tập, “Lần này, em không định viết từ từ. Em sẽ mau chóng viết xong câu truyện bị bạo lực này, mong công ty chuẩn bị cho sớm.”
Đường biên tập không hiểu, “Thật ra thì có thể, nhưng vì sao vậy?”
“Tôi muốn hung thủ đã chịu trừng phạt.”
Tháng đầu tiên cuốn sách ra mắt, “Bạo lực học đường” lên hot search.
Một blogger, thay mặt độc giả đưa ra nghi vấn.
“Không bị bắt nạt qua, căn bản không viết ra được những chi tiết này, tôi lo lắng không biết tác giả trước kia đã trải qua rồi không?”
Phía dưới người đọc và người qua đường bắt đầu thảo luận chuyện này.
Nhiệt độ thẳng tắp đi lên.
Ngắn ngủi ba ngày, có bạn học cấp ba của tôi nhảy ra nói: “Tôi nhớ rõ cô ấy đúng là có bạn thân, tên là Hứa Nghiên Triều, những chuyện cô ấy nói cũng không khác lắm.”
“Mẹ nó, không phải chứ…… Đây là chuyện thật của bản thân?”
“Tôi còn biết tai tác giả có tật, chẳng lẽ là bởi vì cái này……”
“Chứng cứ đâu? Tác giả đừng có khi không mà bôi nhọ người khác?”
“Lầu trên, đều là người khác đoán thôi, cô có bệnh hay sao mà mắng tác giả?”
Vào ngày thứ tư, Hứa Nghiên Triều rốt cuộc ngồi không yên, cô ta gọi điện thoại tới chất vấn: “Cô có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
“Cô định thông qua hình thức này bạo lực mạng tôi hả?” giọng điệu Hứa Nghiên Triều trào phúng, “Tôi cái gì cũng chưa có làm, Lâm Nhược Sơ, cô có bản lĩnh thì cứ tiếp tục.”
Ngày tiếp theo, nhà họ Hứa phát ra một văn bản.
Nói Hứa Nghiên Triều với tôi chỉ là quan hệ không tốt, nhưng đều là người bị bắt nạt.
Còn nói lòng tôi vặn vẹo, bịa đặt sự thật.
Một nhà giàu tiến vào trận chiến này, nhiệt độ không giảm mà còn tăng lên.
Fans của tôi bắt đầu tăng, tuy rằng đa số đều là tới ăn dưa hoặc là tới mắng tôi.
Đường biên tập gọi điện thoại tới, “Em chắc chắn làm như vậy thật sự sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Lúc Thẩm Thư Cẩn quay về, tôi đang ôm tiểu Bạch gõ máy tính.
Fans đã tăng lên 60 vạn.
Tôi cười với anh, “Anh về rồi?”
Tiểu Bạch cũng sủa gâu gâu.
“Ừ.”
Anh bước tới, nhấc tiểu Bạch ném ra, cúi người hôn tôi, “Đừng lên mạng, những bình luận trái chiều đó để anh cho người xử lý.”
“Cãi nhau phải nói tới nói lui mới vui.”
Tôi nâng má, “Em nhớ lúc trước anh có nói, hôm nay nhà họ Hứa có hạng mục muốn giành.”
“Ừ, thất bại rồi.”
“Thì đúng rồi, bàn chuyện làm ăn mà, thanh danh không tốt ai muốn bàn với người đó chứ. Sau này vẫn còn đó.”
Thẩm Thư Cẩn nhìn tôi cười, “Nhược Sơ nhà anh dữ như vậy sao?”
Tôi đẩy anh một cái, ngồi lên đùi anh, nghiêm túc nói: “Gần đây, có thể em sẽ hơi kiêu ngạo một chút.”
Thẩm Thư Cẩn nhướng mày, “Kiêu ngạo như thế nào?”
“Chính là…… Vô pháp vô thiên, thích khoe khoang, còn phải tốn nhiều tiền của anh lắm.”
“Ừ.”
“Anh không có ý kiến sao?”
“Người cũng là của em rồi, do em quyết định.”
14
Gần đây, tôi làm quen với một đống phu nhân, trở thành bạn bè với họ.
“Nhược Siw, cái túi này của cô là mẫu mới nhất đúng không?”
Các cô ấy vây quanh tôi, đầy vẻ ngưỡng mộ, “Rất là khó giành được đó, Thẩm tổng mua cho cô sao?”
“Đúng rồi. Tôi vốn cho là anh ấy không thích tôi, kết quả…… Cưới về rồi thì lại rất nghe lời của tôi.”
Mọi người nhìn nhau, đưa mắt nhìn Hứa Nghiên Triều ngồi trong một góc, nói:
“Hồi trước, ai đó nói Thẩm tổng đối với cô ấy thế này thế kia, bây giờ cô coi người ta có để ý tới cô ta không.”
Mọi người cười vang.
Tôi tặng cho mỗi người một cái túi hàng limited.
Hứa Nghiên Triều đương nhiên không có.
“Về sau mọi người là người một nhà, giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé.”
Nghe nói hôm đó trên đường về nhà, hứa Nghiên Triều đã nổi điên một trận.
Ngay cả bạn thân của cô ta cũng bị đuổi xuống xe.
Buổi tối lúc tôi tắm xong, ghé vào sô pha mở ra trang chủ, fans đã tăng tới 80 vạn.
Thẩm Thư Cẩn về rồi.
“Đi chơi thế nào? Có vui không?”
Tôi trở mình, co chân nhường chỗ cho anh.
“Có chút mệt.”
“Phí tiền lại phí sức.”
Thẩm Thư Cẩn kéo tôi qua rồi ôm lấy, “Anh thấy rồi, hôm nay năng lực tiêu tiền của Lâm tiểu thư rất tốt nha.”
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, từ lúc anh cai thuốc đã không đυ.ng tới nữa.
Tôi chăm chú cởi nút áo anh.
Thẩm Thư Cẩn ngửa đầu, cho tôi nghịch.
“Em muốn làm gì? Vẫn còn sớm, ngaon nào, đi ăn cơm trước nhé.”
“Chờ chút, em phải đăng bài đã.”
Thẩm Thư Cẩn: “?”
Tôi để tay lên cổ anh, chụp một tấm.
Anh nắm lấy tay tôi, khàn khàn hỏi: “Em định cho ai xem thế?”
Tôi cười tủm tỉm nói: “Cho Hứa Nghiên Triều đó.”
Anh nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, mặt mang ý cười, “Thì ra em hào phóng thế.”
Tôi nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc mà nói: “Thật ra em có một kế hoạch.”
“Hả?”
Tôi nói thầm vào tai anh một lúc.
Thẩm Thư Cẩn nhíu chặt chân mày, “Không được, quá nguy hiểm.”
“Nhưng chỉ cần cô ta còn ở một ngày, cô ta chính là một trái bom hẹn giờ. Bọn mình không thể mong chờ gì vào một kẻ phạm pháp bỗng trở nên lương thiện được.”
“Em hứa, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Dưới sự kiên trì của tôi Thẩm Thư Cẩn cuối cùng cũng lung lay.
Có tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hứa Nghiên Triều bắt đầu thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi.
“Có người chống lưng nên cô nghĩ mình là bảo bối thật hả? Không có Thẩm Thư Cẩn thì cô có là cái thá gì chứ?”
“Tỉnh lại đi, khi cô già nhan sắc không có, Thẩm Thư Cẩn không yêu cô nữa, thì cô phải làm sao đây?”
Cô ta còn mua cả mua thuỷ quân, ngang nhiên bôi đen tôi.
Giằng co gay gắt hơn mười ngày cũng không hề hạ nhiệt.
Đường biên tập có chút lo lắng, “Nhược Sơ, hay là mình từ từ thôi…… Thủy quân của bên kia rất mạnh.”
Tôi không đồng ý, tung ra video Hứa Nghiên Triều đẩy tôi ngã ở trong biệt thự ra, phá hủy cuộc làm ăn thứ hai của nhà họ Hứa.
Người ta quay sang hợp tác với nhà họ Thẩm luôn.
Có Thẩm Thư Cẩn ở đó, đã lấy được hợp đồng của bọn họ, chắc chắn không có chuyện trả lại.
Bình luận trên mạng bắt đầu đổi chiều.
“Tôi nghĩ cô ấy là người tốt, đây là trạng thái tinh thần không bình thường đúng không?”
“Cô gái này là người thừa kế của nhà họ Hứa đó, sẽ không làm tán gia bại sản đấy chứ?”
Liên tực mất mấy hạng mục, cha mẹ nhà họ Hứa liên tục chạy theo mấy người hợp tác với họ giải thích: “Con gái của tôi thật sự không có vấn đề.”
Bất đắc dĩ, bọn họ kéo Hứa Nghiên Triều đi giám định thần kinh.
Giao cho người hợp tác.
Sau nhiều lần lăng xê, fans của tôi phá trăm vạn.
Đã có đủ lực ảnh hưởng.
Tôi nhờ người gửi tin cho Hứa Nghiên Triều.
Hỏi cô ta: “Đến lúc này cô vẫn cho rằng bản thân cô không sai sao?”
Tôi nhớ có người nói qua với tôi:
Người đã từng đạp lên mấu chốt của pháp luật, có lần một ắt sẽ có lần hai.
Cho nên, vào một buổi chiều, tôi gặp lại những người đó.
Nhiều năm trôi qua, bộ dạng bọn họ cũng không thay đổi.
Gậy dài đã đổi thành dao.
Phía sau còn có một chiếc xe nhỏ.
“Em gái, sao em lại không biết đủ thế này?”
Tên đàn ông cầm đầu cà lất phất phơ, “Hồi đó đánh cô một lần, chưa đủ hay sao? Mà lại muốn thêm lần nữa?”
Tôi vừa lùi ra sau vừa nói: “Tôi đưa tiền cho mấy người ...”
“Bọn tôi không thiếu tiền.”
“Không, ý tôi là,tấm thẻ này mấy người cầm đi, tôi chỉ muốn gọi điện cho chủ của mấy người thôi.”
Bọn họ thấy tấm thẻ của Thẩm Thư Cẩn hai mắt sáng ngời.
“Thật sao? Chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sao?”
“Đúng, dùng di động của mấy người gọi, mở loa ra tôi sẽ không chạy đâu…… Tôi chỉ muốn cầu xin cô ta buông tha cho tôi.”
Vài người liếc nhau, có người rút điện thoại ra gọi.
Vài giây ngắn ngủi.
Giọng điệu không kiên nhẫn của Hứa Nghiên Triều vang lên: “Sao rồi? Đã đánh chết người chưa?”
“Bà chủ, người ta muốn nói chuyện với cô.”
Hứa Nghiên Triều im bặt, rồi đột ngột cúp máy.
Mặt bọn họ mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Cũng nhìn tahays tôi giơ điện thoại quay chính diện mặt bọn họ.
Phòng phát sóng trực tiếp có hơn trăm vạn fans, gần như vừa phát đã đưa lên trang đầu.
Kẻ phạm tội thong dong nhiều năm, rốt cuộc lọt lưới vào ngay lúc này.
“Hiện trường bắt cóc sao?”
“bà chủ là Hứa Nghiên Triều? Tôi nhận ra giọng của cô ta!!!”
“@ an ning mạng@ cảnh sát @ nhật báo XX.”
“Tôi không nghe nhầm đó chứ cô ta muốn tác giả…… Nghiệp chướng mà?”
“Đây không phải là xã hội pháp trị sao?”
Trong lúc yên lặng, một đôi giày da màu đen giày da dẫm lên ngón tay người kia đang nhặt thẻ.
“Ngại quá, đây là đồ của vợ tao, mày bỏ cái tay bẩn của mày ra.”
Đằng sauThẩm Thư Cẩn là ánh sáng đỏ xanh lấp lóa.
Cảnh sát bước từ xe xuống, ra vài đường quyền đã ấn được mấy kẻ bắt cóc xuống đất.
Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn lạnh như băng, “Cảnh sát Vương, chuyện còn lại phiền anh rồi.”
“Yên tâm, lần này đầy đủ chứng cứ xác thực, sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Cảnh sát Vương khen ngợi mà nhìn tôi một cái, “Cô gái nhỏ, cô làm rất tốt.”
Mắt tôi cay cay, chỉ gật gật đầu, mãi lâu sau cũng không nói nên lời.
Nhiều năm trước lúc tôi rời đi, cảnh sát Vương đã từng cho tôi 500.
Ông ấy nói: “Cháu còn nhỏ, đấu không lại người ta đâu. Đi ra ngoài đi, chờ khi nào cháu có năng lực bảo vệ bản thân thì về đây giúp chúng tôi một tay.”
Tôi nói với cảnh sát Vương tin Hứa Nghiên Triều đã làm giám định tinh thần.
“Nếu cô ta muốn dùng bệnh tâm thần để thoát tội, thì không cần tha cho cô ta.”