5
Ô tô không tiếng động mà xuyên qua phố phường.
Thẩm Thư Cẩn cũng không chịu thả tôi xuống xe.
Bởi vì mười phút trước tôi thuận miệng bịa một câu.
“Tôi sắp kết hôn rồi.”
Sắc mặt Thẩm Thư Cẩn vô cùng khó coi, luôn nhìn ra ngoài cửa không nói một câu nào.
Mãi sau một lúc lâu anh mới hỏi:“Với ai?”
Tôi nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm môi anh hỏi lại, “Sao? Cái gì cơ?”
Thẩm Thư Cẩn nhấc mắt lên, “Tôi hỏi em sẽ cưới ai?”
Tôi há miệng thở dốc nửa ngày trời không nói nổi cái tên nào.
Thẩm Thư Cẩn lăn lộn thương trường đã lâu, mắt nhìn vô cùng chuẩn. Anh thong dong lãnh đạm hỏi:“Lúc nào? Ở đâu? Bạn học có tới không?”
Những câu này tôi đều không đáp được.
Thẩm Thư Cẩn nheo mắt, “Lâm Nhược Sơ, cô nói dối tôi mà không chuẩn bị trước sao?”
“Không liên quan đến anh.”
“Ký cái này đi .”
Anh đột ngột ném hợp đồng hôn nhân qua chỗ tôi.
Mấy chữ “Hợp đồng kết hôn” in trên giấy A4.
Thấy những điều khoản bên dưới tôi bỗng thấy căng thẳng.
Anh…… Không để ý chút nào sao?
Toàn là những điều khoản có lợi với tôi.
“Thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
“Lý do.”
Tôi trả hợp đồng cho anh, “Anh với Hứa Nghiên Triều ...”
Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy trên mặt của Thẩm Thư Cẩn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Không phải cô không để bụng sao?”
“Biến mất nhiều năm như thế, không có tin tức, không hỏi thăm tôi lấy một câu. Không phải sao?”
“Như vậy tôi muốn đính hôn với ai, tôi nghĩ như thế nào, có gì quan trọng đâu?”
Tôi rất muốn nói rằng tôi có hỏi qua……
Nhưng bây giờ giải thích cũng như không.
Thẩm Thư Cẩn nói: “Kết hôn với Hứa Nghiên Triều là ý trong nhà. Tôi với cô ta không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.”
“Lâm Nhược Sơ, cô nghĩ cho kỹ đi.”
Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, “Kết hôn với tôi, cô sẽ có được những thứ cô muốn.”
“Bao gồm danh tiếng, tiểu thuyết chuyển thành phim, và cả...”
“Tiền.”
Giờ phút này, tôi mới rõ vì sao thẩm Thư Cẩn muốn phong sát tôi.
Cùng đường bí lối, thì càng dễ dàng bị người bắt lấy.
Anh vẫn luôn là một thợ săn tài ba.
Anh là muốn ép tôi.
“Chỉ là anh muốn có cái gì?”
“Cô.”
Giọng điệu của Thẩm Thư Cẩn hời hợt.
“Đừng mơ rằng ngày sau cô sẽ được sống thoải mái.”
“Mọi đau khổ mà tôi đã nếm, sẽ trả cho cô đầy đủ hết.”
Quả thật tôi không có lý do gì để từ chối.
Tôi vô cùng cần tiền.
Nên tôi đồng ý.
6
Tôi với Thẩm Thư Cẩn đi đăng ký kết hôn.
Ngày ấy làm xong thủ tục, anh đi tới công ty.
Lúc sắp đi, anh gửi cho tôi một địa chỉ.
“Đêm nay tôi muốn thấy cô ở nhà.”
Giọng nói lạnh như băng không có chút cảm tình.
Tôi suy nghĩ, vẫn hẹn với người bán máy trợ thính. Ít nhất khi nói chuyện với Thẩm Thư Cẩn phải nghe rõ một chút.
“Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, cái máy này không sửa được nữa, cô nên mua cái mới đi.”
Máy trợ thính giá vô cùng đắt.
Không phải là đồ vật nói mua là mua được.
Mấy năm nay vì chữa bệnh cho mẹ, tài khoản của tôi không còn chút tiền dư nào.
Tôi nhìn chằm chằm bảng giá, thở dài từ đáy lòng.
Móc ra thẻ của Thẩm Thư Cẩn.
Nhân viên cửa hàng mắt sáng lên, “Thưa cô, cô có thể chọn một cái tốt nhất...”
“Không cần đâu. Lấy cái này đi.”
Tôi cắt ngang lời cô ấy nói, rồi nhìn chằm chằm cô ấy quét thẻ xong lại cười tủm tỉm trả cho tôi mà lòng vô cùng khó chịu.
Thẩm Thư Cẩn chắc sẽ nhận được tin nhắn thông báo nhỉ……
Trong ngày kết hôn đã chi ra khoản tiền lớn như thế, không biết anh ấy nghĩ tôi như thế nào.
Sự thật là, cả ngày anh ấy cũng không nói với tôi câu nào.
Hóa đơn mua máy còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Tôi về nhà thu dọn đồ dùng đơn giản, lại gọi taxi đi đến địa chỉ anh gửi cho tôi.
Là một khu biệt thự của người giàu.
Chung quanh không có nhiều người lắm.
Trong sân có nuôi một con chó nhỏ.
Nhìn thấy tôi thì vui vẻ vẫy đuôi.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, sờ đầu của nó, “Chào nhóc, nhóc tên là tiểu Bạch hả?”
Nó vui vẻ gâu gâu với tôi hai tiếng, còn bắt tay nữa.
Tên đúng là tiểu Bạch rồi.
Thẩm Thư Cẩn đúng là không thay đổi tẹo nào, đặt một cái tên có cũng như không cho nó.
Biệt thự rất sạch sẽ, lại không hề có hơi người.
Tôi ôm tiểu Bạch, lóng ngóng ngồi trên ghế sô pha.
Lấy điện thoại, lướt trang cá nhân thì thấy Hứa Nghiên Triều đăng bài.
Cô ta chặn tôi đã lâu, không hiểu sao hôm nay không chặn nữa.
Vài phút trước cô ta mới đăng lên.
Là hội nghị thương vụ nào đó.
Trong ảnh của cô ta, Thẩm Thư Cẩn đeo mắt kính, ngồi ở chính giữa, vô cùng nghiêm túc nghe người ta báo cáo.
Trên bàn mọi người đều có chai nước khoáng.
Chỉ có cô ta ngồi gần Thẩm Thư Cẩn, trước mặt đổi thành ly trà sữa.
Status là:“Hôm nay mời.”
Tôi im lặng tắt di động, ngẩng đầu lên kéo hành lý vào phòng cho khách
Bận túi bụi tới gần tối.
Tôi định gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Cẩn, hỏi anh hôm nay có về ăn cơm không.
Gõ chữ được một nửa lại thôi.
Muốn đi tắm lại phát hiện mấy phòng vệ sinh đều không có nước.
Cứ như vậy chờ đến nửa đêm, tôi nằm trên sô pha mệt gần chết.
Tiểu Bạch nằm trên bụng bỗng nhiên ngồi dậy.
Tôi ý thức được có người về.
Mờ mịt ngồi dậy, lại đối mắt với Thẩm Thư Cẩn đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn thấy tôi ánh mắt trầm xuống trong phút chốc.
Bầu không khí trở nên xấu hổ.
Chỉ có tiểu Bạch vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân Thẩm Thư Cẩn mà quẫy đuôi.
Tôi mở miệng, âm thanh có chút khàn, “Anh về rồi?”
Thẩm Thư Cẩn không dấu vết đánh giá đầu tóc lộn xộn của tôi, nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Sau đó ngồi xổm trên mặt đất sờ đầu chó nhỏ.
Tôi siết chặt nhẫn cưới trên ngón áp út, bỗng cảm thấy có chút hoang đường.
Trước kia tôi đã từng vô cùng khát khao cuộc sống của chúng tôi sau khi kết hôn.
Nhiều năm lúc sau, bọn tôi lại lấy cách này để sống chung với nhau.
Tôi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc,“Vậy tôi đi.....Ngủ.”
“Chờ đã.”
Thẩm Thư Cẩn mở miệng gọi tôi lại.
“Cô muốn ở phòng cho khách sao?”
Tôi hiểu được ý anh, “Không đâu, tôi sẽ dọn vào phòng ngủ chính.”