Biển Xanh

Chương 11: Tâm Sự

Chương 11:

“Nghiên Dương, Nghiên Dương...” Nghiên Dương đang ngủ gật trên chiếc tủ bánh nhỏ thì có bàn tay ai đó lay lay cô dậy, cùng với âm thanh nhỏ nhẹ bên tai.

Cô tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở chưa nhìn rõ gì mà đã vội vàng đứng dậy và chào vị khách trước mặt.

Cho đến khi nhìn rõ lại thì mới thấy đó chính là Như Ý, cô ấy đang cười vì gương mặt khờ khạo khi vừa tỉnh giấc của cô, khiến Nghiên Dương đỏ mặt mà chỉ biết cười trừ.

“Cậu ăn gì?” Nghiên Dương cười nhẹ rồi nhìn vào Như Ý mà hỏi.

“Cứ lấy như cũ thôi.” Như Ý nháy mắt với Nghiên Dương ra hiệu cho cô hiểu rồi bước đến bàn ngôiì xuống, từ trong quầy Nghiên Dương bước ra cùng chiếc bánh trên tay rồi đặt xuống trước mắt cô.

Trong lúc trò chuyện thì Thanh Lam đến quán, cô nhìn thấy Như Ý thì rất vui vẻ chào hỏi, Như Ý cũng nhanh nhạy mà bắt chuyện.

...

“Tớ có thể đến đây học làm bánh cùng cậu không?”

“Cậu hỏi cô chủ đi, tớ sẽ rất vui khi cậu đến.”

“Tớ sẽ hỏi cô ấy sau, tớ cũng muốn được tự tay làm ra các món bánh ngọt.”

Đến chiều, lúc Nghiên Dương đang đang đi về nhà, trên đoạn đường đi, cô nhìn thấy Ngọc Đình đang bước vào một nhà hàng sang trọng, bước bên cạnh là một chàng trai cao ráo và rất điển trai.

Bất chợt, trong cõi lòng Nghiên Dương như đang rạo rực một ngọn lửa, nhưng cũng chẳng có tư cách gì mà chen vào cuộc sống của nàng. Sắc mặt liền thay đổi, chậm rãi lê bước chân trên con đường quen thuộc.

...

Vài ngày sau đó, nàng không hề ghé qua quán lần nào, chỉ có những vị khách quen thuộc. Cô chẳng suy nghĩ được gì cả, chỉ ngồi im trên ghế, tay không ngừng nghỉ mà cầm lấy cây bút viết vài nét chữ quệch quạc không có ý nghĩ gì.

Tiếng mở của lại vang lên, vẻ mặt cô không hề có sức sống, nhìn lên thì thấy là Như Ý, cô đến cùng với Thanh Lam, trên người còn mặc chiếc áo đồng phục của quán, lúc đó thì Nghiên Dương đã hiểu Như Ý đã được nhận vào làm, vẻ mặt cũng niềm nở hơn một chút.

Như Ý đã được Thanh Lam chỉ dẫn tận tình, cùng với sự góp sức của Nghiên Dương, nhanh chóng học hỏi được nhiều thứ. Một tháng học hỏi nhanh chóng chóng trôi qua, Nghiên Dương không hề thấy nàng ghé qua quán, trong lòng đã nóng nhưu lửa đốt, cô muốn gặp nàng, muốn nhìn thấy nàng.

Một ngày nắng đẹp trời, Nghiên Dương và Như Ý đang ở trông quán làm bánh, thì người hầu của nàng bước vào, Nghiên Dương vội vàng đi đến và hỏi về nàng.

“Ngọc Đình cô ấy không đến à?”

“Cô chủ không đến, tôi đến để mua bánh cho cô ấy.”

“Cô ấy giận tôi gì à?”

Cô người hầu liền lắc đầu tỏ ý không phải.

“Cô chủ dạo này rất bận, phải học đủ thứ lễ nghi, còn phải đi gặp mặt vài người do ngài Lâm yêu cầu.” (Cha của Ngọc Đình, họ tên của nàng cũng chính là Lâm Ngọc Đình).

“Um.”

Cũng không thể hỏi rõ tròn giây lát, cô chỉ gói bánh cho nàng mà không hỏi thêm gì.

...

Đến lúc tan làm, cô bất giác lại đi đến cổng nhà nàng, ngó vào bên trong lại chẳng thể thấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn sơ qua rồi đi vội mất.

Suốt cả ngày cô chẳng nghĩ được gì, chỉ ngẩn ngơ suy nghĩ, tâm trí rối bời chẳng thể chú tâm vào việc.

“Nè, nè...” Như Ý ngồi bên cạnh lay lay cánh tay cô, khiến cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hỏi ra mới biết là do Như Ý có điều không hiểu nên mới hỏi cô.

Cho đến lúc Nghiên Dương đang thơ thẩn đi trên đường mòn về nhà, từ từ có một bóng dáng đang đứng ở bở biển, Nghiên Dương từ trên đường nhìn ra, ánh mặt trời chói lóa khiến cô chẳng thể nhìn ra đó là ai. Hai con mắt nhíu lại nhìn chăm chăm về một hướng, bổng nhiên cô mở to mắt ra như đang nhìn thấy gì đó,

Hai chân nặng nề run lên rồi chạy thật nhanh đến hướng có người đang đứng, cặp mắt cũng đã rưng rưng do không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

“Ngọc Đình, cậu sao lại ở đây?” tiếng thở hổn hển của cô nghe rất rõ, Ngọc Đình thấy cô như vậy cũng không còn giữ vẻ nghiêm túc mà phải phì lên cười thành tiếng.

“Tớ đến tìm cậu.” Ánh mắt của nàng như đang vướng víu gì đó, mà toát lên một vẻ buồn sâu thẳm nhưng lại cố gắng nở một nụ cười với cô.

Nhìn thấy ánh mắt nàng, cô cũng từ từ bình ổn tâm trí lại, cố gắng đè nén cảm xúc vui mừng khi gặp nàng.

“Cậu có chuyện gì à? gần đây không thấy cậu đến quán.

“Chỉ là chút chuyện gia đình thôi, không có gì.”

Thấy nàng như vậy, Nghiên Dương cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng im đó nhìn nàng rồi lại lấy từ trong túi ra vài viên kẹo đưa cho nàng.

Cả hai đi đến bên hòn đá rồi ngồi xuống, Nghiên Dương lén lén lại nhìn sang nàng một cái, nhưng lại không nói gì.

Bầu trời một màu vàng bao phủ, từ từ chuyển sang một màu đen tĩnh mịch, hai người vẫn còn ngồi ở đó im lặng rất lâu.

“Nghiên Dương nè.” Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Nghiên Dương đang trầm tư phải giật mình lên.

Chưa khiến Nghiên Dương hoàn hồn, Ngọc Đình đã kề sát gương mặt nàng vào mặt cô, rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô.

Nghiên Dương mặt đỏ bừng lên, không kịp suy nghĩ gì mà đẩy nàng ra rồi liền lùi lại phía sau. Tay cô chạm lên chiếc gò má đang đỏ ửng rồi lấp ba lấp bấp mà nói.

“Cậu... Cậu đang...đang làm gì vậy...?”

Ngọc Đình đứng yên đó nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô mà không nhịn được cười, liền lên tiếng nói.

“Tớ không làm gì cả.”

Ánh mắt nàng thu lại, không còn nhìn vào cô nữa, chỉ rụt rè nhìn xuống mặt đất, cô thấy vậy cũng không hỏi thêm, liền bước đến nắm lấy cánh tay nàng mà kéo vào lòng.

Nàng không phản kháng, không nói gì cả, cũng rất thuận theo mà ôm chầm lấy cô. Cô cảm nhận rất rõ, nàng đang run lên bần bật, một dòng nước ấm áp đang lan ra trên chiếc áo mỏng manh của cô. Là do nàng khóc, nàng đang khóc lên vì sự buồn bực đó.

Tay Nghiên Dương không dám ôm chặt lấy cơ thể nàng, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy nàng từ phía sau, còn nàng thì đang ôm rất chặt, khiến Nghiên Dương như đang bị khó thở.

“Đừng khóc, tôi không biết dỗ cậu như thế nào nữa.” Ánh mắt Nghiên Dương mang một nỗi lo sợ, cô sợ phải nhìn thấy nàng khóc, cũng sợ bản thân không thể dỗ dành lấy nàng.

Lời nói của Nghiên Dương vừa dứt, tiếng khóc của nàng càng lớn hơn, sự uất ức của nàng cũng đang dần được bộc phát.

Bàn tay rộng lớn của Nghiên Dương đặt lên gương mặt nàng, lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi, nhìn thẳng vào mắt nàng như đang có lời gì muốn nói nhưng rồi lại im lặng không nói gì.

...

Sau hồi lâu im lặng, Ngọc Đình rốt cuộc cũng lên tiếng trước.

“Cha mẹ tôi đã hứa sẽ gã tôi cho con trai của bạn họ, nhưng tôi đã không đồng ý và đã cãi nhau rất nhiều.”

Khi nghe lời nói đó, trong thâm tâm Nghiên Dương như đang run lên bần bật, rõ ràng là cô đang lo sợ sẽ không được ở bên nàng như lúc này.

“Sao cậu lại cãi lời họ.”

“Tôi không thích phải lấy một người xa lạ mà bản thân không có tình cảm.”

Nghiên Dương không nói gì thêm, chỉ im lặng nghe nàng nói, cả hai ngồi rất lâu để nói chuyện, cho đến khi trời đã dần khuya, Nghiên Dương mới ngỏ ý đưa nàng về nhà.

Đi trên đường, bàn tay nàng nắm lấy tay cô không rời, luôn luôn đi sát bên cô. Cho đến trước cổng nhà nàng, mọi người bên trong đang đổ xô lo lắng đi tìm nàng.

“Cậu vào nhà đi, mọi người rất lo lắng cho cậu đó.” Nghiên Dương nhìn vào bên trong và nói với nàng, nàng thật sự không muốn vào trong, tay vẫn còn níu kéo lấy tay cô.