Chương 9:
Đến khi Ngọc Đình rời đi, Như Ý đang ngồi bên ghế mới bắt đầu tiến đến bên cạnh Nghiên Dương, nhưng cô cũng chẳng hề hay biết, trong mắt vẫn đang ngập tràn bóng dáng của nàng, từng lời nói của nàng như đang còn vang trong tâm trí cô.
Đến khi bị Như Ý vỗ mạnh vào vai mới khiến Nghiên Dương tỉnh dậy. Nhưng sự ngờ nghệch do tình yêu vẫn còn mãi trên gương mặt cô.
“Đó là ai vậy, thật xinh đẹp.” Như Ý vội vàng thăm dò Nghiên Dương.
Vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi, nhìn Như Ý đang đứng bên cạnh rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Là một người bạn tớ mới quen biết.”
...
Buổi hẹn cũng đã đến, Nghiên Dương đã sớm đến trước cổng rạp chờ nàng, không khí lạnh lẽo khiến hai tay cô co rúm lại, chỉ biết dụi dụi vào chiếc áo khoác dày cộp. Thời tiết lạnh lẽo khiến chiếc mũi nhỏ đỏ lên.
Ánh mắt cô chợt run lên, trong ánh mắt chính là bóng dáng của nàng. Nàng đang từ từ bước đến trước mắt cô, giơ tay nắm lấy cánh tay cô.
“Cậu đến rồi sao? Chúng ta vào trong thôi.” Nghiên Dương cảm thấy có chút ngại ngùng, cố tìm cách lãng tráng ánh mắt nàng. Tay cũng nhẹ nhàng rút lại.
Cả hai ngồi vào ghế, sát cạnh nhau, không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn lên chiếc màn hình lớn trước mắt. Tiếng nói của mọi người hòa cùng lời thoại trong phim chê lấp đi cái hơi thở vội vàng của cô.
Trong tâm trí cô, tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chủ có cô và nàng, chỉ có hai người đang ngồi cạnh nhau. Nhưng chẳng biết nói gì, nàng liệu có muốn nói chuyện cùng cô, có muốn kết bạn với kẻ thấp bé như cô?
Bàn tay ai đó đang chạm vào vai cô, kéo cô trở về với thực tại, là nàng, bàn tay thật ấm áp, cũng vô cùng nhẹ nhàng.
“Này, cậu bị sao vậy?”
Nghiên Dương mới từ từ quay sang, lần này nàng ngồi bên cạnh cô, không cần lén nhìn, nhưng lại chẳng thể nhìn nàng như lần trước, cô muốn được ngắm nhìn nàng, nhưng liệu nàng có nghxi cô là kẻ quái dị?
“Không có gì.” Gương mặt cô nhíu lại một cái, lại dịu dàng cười lại với nàng.
Cái hơi lạnh mùa đông lấp đầy không gian nơi đó, bàn tay gầy guộc đang lạnh lẽo, các đầu ngón tay tê dại nhẹ run lên.
Cứ không lâu, cô lại âm thầm liếc sang nhìn trộm nàng một lần, tất cả mọi thứ của nàng đều khiến cô yêu thích.
Cả bộ phim, hai người không bàn luận gì, chỉ cặm cụi xem toàn bộ bộ phim. Khi kết thúc, tất cả mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai người vẫn ngồi trên ghế, không vội vàng, chỉ chậm rãi đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi rạp.
Nàng rất chăm chú vào bộ phim, khi kết thúc vẫn chưa dứt khỏi, thứ nàng chú tâm là một đoạn mua ba lê trong bộ phim. Nàng rất thích, nàng thích cái sự dũng cảm của nữ chính, cũng vô cùng ngưỡng mộ cái tình yêu trong bộ phim.
“Cậu có ấn tượng đoạn nào trong bộ phim đấy không?” Ngọc Đình bước đi bên cạnh cô, chấp tay phía sau rồi nhìn sang hướng Nghiên Dương.
“Chắc là có, đoạn nam chính đã nói yêu nữ chính. Họ có tình yêu rất đẹp.” Nghiên Dương cũng nhìn sang nàng, ánh mắt chạm phải nhau rồi rụt rè thu lại.
“Tớ thích bộ phim này lắm, cảm ơn đã mời tớ ngày hôm nay.”
Nghiên Dương bước chậm lại, nhìn người con gái phía trước, nàng vẫn còn mê đắm trong điệu nhảy, ánh mắt Nghiên Dương dịu dàng ngắm nhìn, bất giác nở một nụ cười.
“Không khí thật lạnh, cậu có muốn ăn gì đó cho ấm lòng không?” Nghiên Dương phía sau nói lên, nàng cũng đồng ý đi cùng cô.
Bước vào quán ăn, tuy không sang trọng nhưng lại rất đông đúc, cả hai chọn một cái bàn ở bên cạnh chiếc tủ sách nhỏ.
Gọi món xong rồi lại ngồi lặng thinh, Ngọc Đình ngồi nhìn vào kệ sách sau lưng Nghiên Dương, liền lên tiếng cho không khí bớt nhạt nhẽo.
“Cậu có hay đọc sách không?”
“Tớ chỉ xem các loại sách nấu ăn thôi, không hay đọc các loại về triết lý.”
“Cậu rất thích làm bánh và nấu ăn nhỉ?”
“Tớ rất thích, tớ có thể tự do sáng tạo món tớ thích, cũng có thể giúp tớ kiếm tiền.” Ánh mắt Nghiên Dương chợt nặng nề hơn, rồi lại quay đầu nhìn lại phía sau, tiện tay lấy một quyển trên kệ.
“Rất hay, nhưng tớ chưa từng đọc bao giờ, khi nào rãnh tớ sẽ đọc.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng, hai người đi bộ trên con đường của thị trấn, không nói thêm lời nào, chỉ âm thầm đi bên cạnh nhau cho đến nhà nàng.
“Tạm biệt, hôm nay tớ rất vui vì được đi cùng cậu.” Nghiên Dương đứng bên cạnh nàng mà nói.
“Tớ cũng rất vui, nếu có thể ta hãy đi cùng nhau nhiều hơn, ở bên cạnh cậu tớ cảm thấy rất thoải mái.”
Nói rồi cả hai chào tạm biệt, Nghiên Dương cũng rời đi, vừa đi trên đường, cô vừa cười rất tươi, cô thật muốn hét cho thật to cho thế giới biết, nụ cười đẹp nhất mà cô gặp ở cuộc đời mình, là của nàng.
...
Vẫn như mọi ngày, cô trải qua công việc rất bình thường, vẫn luôn tìm hiểu nhiều công thức mới để tạo ra được nhiều hương vị mới. Khi đang bận rộn trong khu bếp để làm món bánh mới.
Rất kĩ càng và tỉ mỉ, món bánh do cô làm càng lúc có càng nhiều người yêu thích, hương vị của riêng cô. Cùng với sự sáng tạo của trí óc, món bánh do cô làm càng lúc càng nổi tiếng ở thị trấn, quán cũng càng lúc càng đông đúc hơn.
Mùa đông đang dần trôi đi, ngoài tuyết cũng dần tan đi, cái lạnh của mùa đông dần biến mất, số lần Như Ý ghé đến quán cũng dần nhiều lên, cô cũng rất muốn hẹn nàng cùng đi chơi, hay chỉ đơn giản ngồi ở bờ biển ngắm hoàng hôn nhưng lại chẳng dám ngõ lời.