Chương 8:
“Ba ngày nữa à.” Nghiên Dương suốt ngày cứ nghĩ mãi đến ngày gặp được nàng, rồi tự âm thầm nói chuyện một mình.
Cô lật tìm hết các quyển sách mà cô có, lựa chọn ra một công thức ngon nhất và hình dáng đẹp nhất. Rồi tìm Thanh Lam để cô trợ giúp.
“Đơn hàng này là giao đến địa chỉ trên tờ giấy, cháu không biết là nhà ai nhưng cháu sẽ giao đến đó.” vừa nói Nghiên Dương vừa móc trong túi ra mảnh giấy rồi đưa cho Thanh Lam.
Nhận lấy tờ giấy từ tay Nghiên Dương, Thanh Lam sững người đi chốc lát rồi mới tiếp lời cô.
“Đây là địa chỉ cùa một quý tộc, học vừa chuyển đến đây không lâu, chắc cháu cũng đã từng nghe qua.”
Không khác với suy nghĩ của cô, quả nhiên nàng là một người rất cao quý.
“Cháu đã nghe qua, họ đã tiếp nhận quản lý hòn đảo này không lâu.”
(Hòn đảo mà Nghiên Dương và mọi người đang sống là hòn đảo có lên Lira, trên thế giới này không có nhiều vùng đất liền mà chỉ là những hòn đảo tách biệt nhau, mỗi đất nước sẽ có những vị vua riêng và từng hòn đảo sẽ có từng quý tộc hay hoàng gia chia ra nắm giữ.)
“Vậy chúng ta hãy cùng thực hiện món bánh này thật tốt, có thể họ sẽ thích hương vị do chúng ta tạo ra.” Thanh Lam vừa nói vừa thể hiện sự thích thú, nó giống như một thử thách dành cho người thợ làm bánh.
Nghiên Dương cũng nhìn cô rồi gật đầu cười tươi. Cả hai liền cùng nhau bắt tay đi mua những loại nguyên liệu tốt nhất dành cho cái bánh đặc biệt này.
...
Trên đường đi mua nguyên liệu, hai người có đi qua rất nhiều cửa hàng, chọn được rất nhiều nguyên liệu tốt nhất. Lúc đi ngang một của hàng hoa, mắt Nghiên Dương chăm chú nhìn vào một bó hoa tulip trên chậu, đến khi đi qua vẫn quay đầu nhing lại mãi.
Chuẩn bị hoàn tất mọi loại nguyên liệu cần thiết thì một ngày đã trôi qua, nhưng họ không thể để thời gian trôi đi uổng phí. Đến cả đêm họ vẫn không ngừng nghỉ, cả hai cặm cụi xem thật kĩ món bánh sắp làm, không để sót bất kì bước nào.
Ngày thứ hai cũng đã bắt đầu, Nghiên Dương bắt đầu từ các bước đơn giản trước, cô trang trí kĩ lưỡng các bông hoa trên bánh, rửa sạch các loại trái cây và đánh kem thật vừa ý.
Để nướng ra một chiếc bánh hoàng hảo, cả hai người chăm chú rất kĩ vào nhiệt độ bên trong lò nướng, thời gian và hương vị chiếc bánh. Nếu hương vị không vừa ý họ sẽ làm lại chiếc khác ngay lập tức.
Ngót nghét cũng đến ngày thứ ba, họ đã hoàn thành phần nhân bánh theo ý muốn nhất, trộn được phần kem mịn màng nhất. Trang trí lên hai tần bánh cùng lớp kem mịn màng trắng tinh khiết.
...
Đến ngày giao bánh, Nghiên Dương quần áo rất chỉnh chu, Thanh Lam cũng rất kĩ càng, viết kèm theo một lá thư chúc mừng phu nhân. Trên đoạn đường đi đến nhà nàng, Nghiên Dương đã ghé qua cửa hàng hoa, mua hai loài hoa rồi mang theo đến bửa tiệc.
Đến trước cổng nhà nàng, bảo vệ canh giữ rất chặt chẽ, phải kiểm soát kĩ càng họ mới cho Nghiên Dương vào trong.
“Sân vườn rộng thật.” vừa bước đi trong vườn nhà nàng, Nghiên Dương không khỏi cảm thán, nới trước mắt cô quả thật quá rộng lớn và kiêu sa. Thứ mà cô ngỡ cả đời cũng không thể nhìn thấy, càng đi sâu vào bên trong, cô lại thấy ngưỡng mộ cuộc sống của nàng.
“Cậu đến rồi, cảm ơn đã mang nó đến đây.” Ngọc Đình thấy Nghiên Dương đã đến liền bước đến trước mặt cô. Người hầu bên cạnh nàng cũng rất hiểu ý mà đi đến nhận chiếc bánh.
“Tặng cho cô này, và bó hoa hồng vàng này là tặng cho phu nhân.” Nghiên Dương từ từ lấy trong chiếc vỏ xách nhỏ ra hai bó hoa, đưa ra trước mắt nàng.
“Cảm ơn cậu.” Nàng nhận bó hoa trên tay Nghiên Dương rồi mỉm cười với cô, cô cũng ngại ngùng không dám nhìn thẳng, liền quay đầu đi chổ khác để che đi vẻ rụt rè của bản thân.
Xung quang sân vườn đã có khá đông người đến dự tiệc, những người bạn trạng tuổi cô cũng đang vui vẻ cười đùa bên nhau, khiến cô cảm thấy có chút ghen tị với họ. Cô cũng rất muốn được ở bên cạnh nàng thêm chút nữa.
“Hãy gửi lời chúc từ cửa hàng đến phu nhân giúp tôi.” Nói xong Nghiên Dương lùi về vài bước rồi quay lưng bước đi thật nhanh.
“Hôm nay cậu ấy thật xinh đẹp.” Chân cô bước đi không chậm không nhanh, miệng cũng thì thầm nói cười âm thầm.
...
Bước về đến quán, cô tựa lưng lên chiếc ghế sofa trong đó, ngước mắt nhìn các món bánh được bày trong tủ, những cây hoa nhỏ bên cửa sổ đang nghiên mình chào đón ánh nắng nhỏ.
“Hôm nay tâm trạng cháu tốt quá nhỉ?” Thanh Lam từ trong bếp bước ra nhìn Như Ý đang ngồi trên ghế.
Nghiên Dương cũng nhìn Thanh Lam rồi cười khúc khích một hơi, “Cháu... Chắc đã thích một người rồi.”
“Thật à? Ta có biết người đó không?” Ánh mắt Thanh Lam như sáng lên khi nghe người bạn nhỏ nói như vậy, một phần vui mừng và bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt.
Nghiên Dương chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi quay lưng lại hướng Thanh Lam ra vẻ bí ẩn.
“Cháu không biết đâu.”
“Nào, nói cho ta biết đi.”
Nhưng từ đầu đến cuối Nghiên Dương cũng chỉ úp úp mở mở không chịu nói rõ.
...
Qua lần gặp đó cũng đã một tuần Nghiên Dương không thấy nàng trên con phố nhỏ, tậm trạng có chút không vui, trên vẻ mặt đã toát lên một vẻ ủ rũ.
Tiếng rít của cánh cửa kêu lên, mắt Nghiên Dương nhanh chóng nhìn đến, rồi miệng nở một nụ cười cùng với tiếng chào hòi.
Bước đến chính là cô bạn Như Ý, trên vai đeo một chiếc cặp xách nhỏ, gương mặt hạnh phúc mà bước đến bên cạnh Nghiên Dương đang ở quầy.
“Cậu muốn dùng gì?” Nghiên Dương nhìn cô bạn thân trước mặt mà nói, gương mặt cũng có chút ngạc nhiên rồi từ từ thay đổi thành một nụ cười mà nhìn Như Ý.
“Cho tớ cái này đi, có được dùng tại quán không?” tay Như Ý chỉ vào một chiếc bánh nhỏ trong tủ, gương mặt háo hức mong chờ như một đứa trẻ.
“Có thể, cậu ngồi ở sofa kia đi, tớ sẽ mang bánh lại.” Tay Nghiên Dương chỉ về hướng chiếc sofa bên cạnh cửa sổ.
Nghiên Dương đặt nhẹ đĩa bánh lên bàn, ngồi xuống đối diện Như Ý rồi bắt đầu nói chuyện, gương mặt ũ rũ đã biến mất khi gặp lại người bạn cũ.
Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, đến cả khi trời bắt đầu tắt nắng mới xong hết những chuyện Như Ý gặp ở trường.
Đột nhiên ánh mắt Nghiên Dương có chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng hướng cửa sổ không rời, khiến cho Như Ý có chút khó hiểu mà phải quay vào cửa sổ xem rốt cuộc là có chuyện gì.
“Nghiên Dương...Nghiên Dương!” tay Như Ý đặt lên vai Nghiên Dương mà đẩy nhẹ, nhưng cô vẫn mãi mê nhìn về hướng cửa sổ. Ngoài đó có một bóng người quen thuộc đang từ từ đi đến cửa hàng.
“Cậu ngồi yên đây nhé Như Ý.” Nghiên Dương vội vàng chỉnh lại quần áo cho chỉnh chu, bước đến bên quầy chờ đợi gì đó.
Cánh cửa tiệm được mở ra, người bước vào chính là Ngọc Đình, vừa nhìn thấy Nghiên Dương nàng đã nở một nụ cười rồi từ từ bước đến bên cô.
“Cảm ơn cậu vì bó hoa.”
“Khô..ng...không có gì!”
Sau câu nói thì cả hai rơi vào im lặng, Nghiên Dương cảm thấy có chút khó thở liền lên tiếng trước.
“Cậu... Cuối tuần cậu có rãnh không? tôi muốn mời cậu cùng đi xem một bộ phim.” Nghiên Dương lấy hết can đảm để hỏi Ngọc Đình đang đứng đối diện.
“Cũng được, tôi cũng muốn được đi chơi cùng cậu.” Ngọc Đình cũng vui vẻ chấp nhận lời mời, rồi nàng lại tiếp lời.
“Tôi sẽ đợi cậu ở cổng chiếu phim nhé?”
“Được thôi.”