Chương 7:
Ánh mắt Nghiên Dương cứ nhìn lên màn hình rồi lại liếc xuống nơi hàng ghế phía trước, cứ thực hiện liên tục. Theo ánh nhìn của Nghiên Dương thì cô đã nhận ra cô gái đó vốn không đi một mình mà còn có bạn đi cùng.
Trong cả bộ phim, cô cứ liên tục nhìn nàng ấy rồi lại thôi, ánh mắt thể hiện rõ sự ngại ngùng nhưng vẫn muốn được kết bạn.
...
Sau khi bộ phim kết thúc, trên đường ra khỏi rạp Nghiên Dương chứ dõi theo bóng lưng của nàng, dù biết bản thân sẽ chẳng có cơ hội kết bạn nhưng cô vẫn cố chấp nhìn cho đến khi nàng lên xe và đi mất dạng.
Bên tai Nghiên Dương lúc này thì đầy rẫy tiếng nói, nào là bàn về bộ phim hay chuyện gì đi nữa cũng không thể lọt vào tai cô. Ánh mắt cô cụp xuống như mất hồn.
“Cháu sẽ đi về nhà, cháu rất xin lỗi vì không đi cùng cô chú.”
“Có chuyện gì vậy, cháu không đi ăn cùng chúng ta sao?”
“Cháu xin lỗi.”
Nói rồi Nghiên Dương cũng thẫn thờ đi về một hướng, để lại Thanh Lam và chồng vốn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Sao con bé lại buồn rầu vậy nhỉ?” chồng Thanh Lam đứng bên cạnh cô với gương mặt khó hiểu.
Thanh Lam cũng chỉ biết đứng lắc đầu khó hiểu.
Đi dưới con đường đất đen quen thuộc, mắt Nghiên Dương đưa lên nhìn vào bầu trời ngập tràn ánh sao, ánh trăng đêm nay soi sáng lối về của cô, từ trên con dốc cao cô ngắm nhìn biển đêm xa xôi, tiếng sóng ban đêm nghe rất rõ, dạt dào cảm xúc.
Bầu trời đang dần bắt đầu chuyển sang một mùa đông lạnh buốt, một cơn gió lạnh nhẹ lướt qua khuông mặt xinh xắn, hơi thở bên trong cơ thể đang ấm áp tiếp xúc với làng không khí lạnh liền tạo ra một làn khói trắng. Cô liền bước nhanh về nhà rồi chui nhanh vào chiếc giường quen thuộc đánh một giấc đến tận sáng hôm sau.
Reng...reng...reng!
Từng hồi chuông vang lên thúc giục Nghiên Dương thức dậy.
“Hmmmm...” Nghiên Dương vương vai ra rồi ngồi dậy, mắt cô hí nhỏ để nhìn đồng hồ như thể không tin được. Vội vội vàng vàng mà nhảy bổ xuống giường.
“Chết rồi, mình ngủ quên mất.”
Cô nhanh tay vơ lấy chiếc đồng phục đang mắc trên kệ rồi nhanh chân đi thay quần áo. Cũng chẳng có thời gian ngồi ăn sáng mà lấy nhanh một chiếc bánh qui trên kệ rồi chạy phăng đi.
Từ nhà đến tiệm ngót nghét cũng phải 20 phút, Nghiên Dương hết đi rồi lại chạy để tiết kiệm thời gian.
...
“Cháu xin lỗi vì đến trễ.” Cánh cửa còn chưa mở ra hết thì Thanh Lam bên trong tiệm đã nghe thấy tiếng Nghiên Dương, hơi thở hổn hển của cô nghe rất rõ.
Khi trông quán đến buổi trưa, tiết trời lạnh lẽo khiến đường phố như vắng vẻ đi rất nhiều. Nghiên Dương đang mơ màng gật gù trên chiếc ghế của kệ hàng thì tiếng mở cửa đánh thức cô dậy.
Kót két..., cái tiếng quen thuộc của cánh cửa thân quen.
“Xin chào quý khách, quý khách cần gì ạ?” Nghiên Dương còn chưa kịp nhìn xem là ai thì miệng cô đã nhanh nhão đi trước.
“Xin chào, tôi đến để đặt bánh.” giọng nói ngọt ngào êm tai được cất lên thì Nghiên Dương mới bắt đầu nhận ra.
Do đứng khuất vào sau một tán cây hoa nên Nghiên Dương cũng chẳng thể nhìn ra là ai, nhưng khi nghe giọng nói thì cô đã chắc chắn đó là nàng.
Liền vội bước đến bắt chuyện.
“Quý khách muốn chọn kiểu bánh nào?” lời vừa nói nhưng ánh mắt Nghiên Dương không hề rời khỏi khuôn mặt nàng, cho đến khi nàng nhìn về cô, hai ánh mắt bắt gặp nhau khiến cho lòng Nghiên Dương rụt rè mà thu ánh nhìn lại.
“Cho tôi loại hai tầng màu trắng, và có chữ chúc mừng sinh nhật mẹ yêu.”
“Quý khách sẽ nhận vào khi nào?”
“Ba ngày nữa có được không?”
“Dạ, được. Cũng khá lâu tôi không thấy quý khách ghé lại quán, không biết có phải là do chất lượng món ăn không tốt ạ?” Nghiên Dương cầm quyển sổ vừa ghi chú lại yêu cầu của nàng, vừa thuận tiện thăm dò nàng.
“Tôi có ghé qua vài lần, nhưng không thấy cậu ở đây.” Nàng vừa đi quanh nhìn các loại bánh nhỏ vừa xoay người lại nhìn Nghiên Dương mà trả lời.
“Chắc là do lúc đó tôi đang đi giao bánh.”
“Bánh cậu làm rất ngon đó.” vừa nói nàng vừa nhìn Nghiên Dương mà cười khiến cho lòng Nghiên Dương như nở rộ một vườn hoa.
“Có phải hôm qua cậu đến xem phim không?” nàng nhìn thẳng vào mắt Nghiên Dương mà hỏi.
Bất giác lúc đó, Nghiên Dương cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, màu mắt xanh đó sâu thẳm như đại dương xa xôi ngoài kia khiến trái tim Nghiên Dương đập nhanh hơn một nhịp.
“Đúng là tôi có đến, nhưng mà có chuyện gì không?”
“Tôi đã thấy cậu, tôi cũng thấy cậu rất hay nhìn về hướng tôi ngồi, có phải cậu thích cậu bạn đi cùng tôi không?”
Lời nói cùa nàng vừa dứt khiến Nghiên Dương như chết lặng, cô hận bản thân ngu ngốc cứ nhìn mãi về hướng nàng, cũng hận sự ngây thơ của nàng khiến bản thân cô bị cứng họng như hiện tại.
“Tôi không có thích cậu bạn nào ở đó hết.” vừa nói cô vừa giơ hai bàn tay ra khua khua như để xóa tan hết suy nghĩ của nàng.
Nàng liền tiếng một bóng bước về phía Nghiên Dương, đưa gương mặt xinh đẹp về sát mặt cô, bốn con mắt như sắp chạm vào nhau. Thấy Nghiên Dương có vẻ như đã nói sự thật nàng mới lùi lại.
Lúc này Nghiên Dương mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt đã đỏ từ lúc nào.
“Cứ tưởng là cậu thích, tôi định sẽ giới thiệu họ với cậu.”
“Không...không cần đâu.” Gương mặt Nghiên Dương tái mét, lời nói cũng ấp úng phần nào.
“Cậu tên là gì?”
“Tên tôi là Nghiên Dương. Còn cậu?”
“Tên cậu đẹp thật đó, Ý nghĩa là biển à. Tên tôi là Ngọc Đình.”
“Ba ngày nữa cậu có thể giao bánh đến nhà mình được không?”
“Được thôi, cậu ghi lại địa chỉ đi.” Nói xong cô chìa giấy bút ra trước mặt nàng, nàng liền vui vẻ nhận lấy và cặm cụi ghi vào.
Trong lúc nàng ghi địa chỉ, một vài sợi tóc rớt xuống ngang mặt, Nghiên Dương vốn định đưa tay ra vén lên cho nàng nhưng lại vôi rụt tay lại.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Ngọc Đình cũng đã rời đi. Chỉ còn một mình Nghiên Dương vẫn đứng thẫn thờ giữa quán, cô vui vẻ mà hát ca khắp quán. Hương thơm mà nàng để lại cũng khiến Nghiên Dương như chìm đắm vào một rừng hoa.
“Ngọc Đình, Ngọc Đình...” Nghiên Dương cứ ngồi lẩm bẩm tên của nàng suốt cả buổi. Mặc cho nàng đã ra về từ lâu nhưng trong tâm trí cô vẫn còn nhớ rõ như in từng cử chỉ và giọng nói của nàng.
“Nét chữ cũng thật xinh đẹp, giống hệt như cậu vậy.” Nghiên Dương cầm tờ giấy mà nàng ghi địa chỉ, xoay đi xoay lại nhìn đủ hướng rồi âm thầm khen ngợi, ánh mắt cũng vô cùng hưởng thụ.