Chương 6:
“Nghiên Dương.” một tiếng gọi từ phía sau vọng đến, tiếng nói quen thuộc khiến Nghiên Dương không cần nhìn lại cũng có thể biết đó là ai.
“Hôm nay cậu không đi học à?
“Hôm nay là ngày nghỉ mà.”
Khi nghe xong Nghiên Dương mới chợt nhận ra hôm nay đã là ngày chủ nhật.
“Cậu đang làm ở tiệm bánh ngọt trong thị trấn hả?”
Nghiên Dương vẻ mặt khó hiểu ngước mặt nhìn cô bạn Như Ý.
“Sao cậu biết tớ đang làm ở đó?”
“Tớ vô tình đi ngang và thấy cậu đang đứng bán bánh trong đó.”
“Ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện một chút.” Vừa nói Nghiên Dương vừa vỗ vỗ vào tảng đá nơi cô đang ngồi. Vẻ mặt rạng rỡ của cô khiến Như Ý có cái nhìn khác về con người cô bây giờ.
“Cậu giờ khác lúc trước rất nhiều đó.” Như Ý bước xuống ngồi bên cạnh Nghiên Dương, mắt khẽ liếc qua nhìn trộm vẻ mặt Nghiên Dương một cái rồi lại quay về hướng biển.
Nghiên Dương vui vẻ kể mọi chuyện ở tiệm bánh, cũng vô cùng khen ngợi gia đình Thanh Lam.
“Tôi thật sự có cái nhìn khác về thế giới này khi gặp gia đình cô ấy, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều đó.” vừa nói ánh mắt cô vừa thể hiện sự vui sướиɠ, rồi lại chuyển sang hoen đỏ khóe mi.
“Tôi sẽ đến đó ăn thử món bánh cậu làm.”
“Rất hân hạnh.”
Họ ngồi bên nhau trò chuyện với nhau rất lâu, vì dù gì thì Như Ý cũng là người bạn duy nhất chịu nói chuyện cùng Nghiên Dương từ trước đến nay.
Về bản thân Nghiên Dương, cô cũng nhận ra bản thân lúc trước rất bốc đồng, lại không nghe lời khuyên của bất cứ ai, còn rất hay phá phách và trộm cắp. Nhưng bây giờ cô đã thay đổi đi rất nhiều, cũng không còn gây rối khắp nơi, hằng ngày chuyên tâm làm việc và sống tích cực hơn rất nhiều.
...
Vẫn là những ngày trôi qua vô cùng bình thường, Nghiên Dương đang đứng trong quầy để bán hàng thì Thanh Lam từ bên ngoài bước vào. Lấy từ trong túi xách ra ba tấm vé xem phim rồi chia cho Nghiên Dương một tấm.
Tấm vé được đưa ra trước mặt cô, “Cháu hãy đi đến rạp và xem bộ phim này, là bạn của cô đã tặng cho cô.”
Nghiên Dương vẻ mặt bất ngờ, tay nhận lấy tấm vé rồi lên tiếng.
“Cháu cảm ơn cô.”
“Là bộ phim mới nhất, sẽ chiếu vào tối cuối tuần này.” vừa nói Thanh Lam vừa nở một nụ cười vui sướиɠ.
“Cô có vẻ rất thích bộ phim này nhỉ? Cháu chưa từng đi xem ở rạp bao giờ, nhưng có nghe từ người bạn kể lại.”
Hai bàn tay Thanh Lam cũng chóng lên kệ bánh, đứng đối mặt với Nghiên Dương rồi bắt đầu miêu tả.
“Ở đó có một cái màn hình lớn, rất nhiều ghế ngồi và... Và gì nữa nhỉ?” Vừa nói hai cánh tay của Thanh Lam vừa diễn tả mọi thứ rồi cười khúc khích với nhau.
“Cháu nhớ đến đó vào cuối tuần nhé, cô và chú sẽ đợi ở cổng.” Vừa nói xong thì Thanh Lam vẫy tay chào Nghiên Dương rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Nghiên Dương cầm tấm vé trên tay, xoay tới xoay lui xem xét hai mặt, rồi đứng trầm ngâm suy nghĩ.
Cho đến cuối tuần, khi vừa kết thúc giờ làm việc, Nghiên Dương sắp xếp xong mọi đồ đạc rồi mới bắt đầu dọn dẹp lại tiệm, tiện tay lấy một cái bánh cô đã làm mang về cho bà. Sau một hồi lau dọn thì thấy bên ngoài trời cũng dần dần chuyển tối. Lúc này cô vẫn còn chưa nhớ đến tấm vé mà Thanh Lam đưa cho.
Có một nhóm bạn trẻ đi bên ngoài vỉa hè trước tiệm, tiếng cười nói rộn ràng khiến cho Nghiên Dương dừng tay mà nhìn xem có chuyện gì, ánh mắt cô ngập tràn sự ngưỡng mộ, cô ngưỡng mộ cái sự vui sướиɠ vô lo vô nghĩ đó của mọi người, cái sự thân thiết của tình bạn tuổi trẻ đó.
Bỗng một lời nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Chúng ta nhanh đến rạp đi, phim sắp chiếu mất rồi.”
Thì Nghiên Dương mới sực nhớ ra cái vé xem phim Thanh Lam tặng cho mình vẫn còn nằm trong túi áo.
Bản thân cô vốn định sẽ không đến nhưng lại luôn hiện ra lời nói của Thanh Lam trong đầu. “Ta sẽ đợi cháu ở cổng.”
Nghiên Dương chỉ còn cách quét dọn thật nhanh rồi còn chuẩn bị đến rạp cùng Thanh Lam.
Sau khi việc quét dọn hoàng tất, Nghiên Dương chạy thẳng một mạch về đến nhà, bà cô còn chẳng hiểu nổi lí do khiến Nghiên Dương hớt hải như vậy.
“Có chuyện gì vậy con?” bà cô vẻ mặt khó hiểu nhìn đứa cháu nhỏ lấm lem mồ hôi.
“Con có hẹn với cô Thanh Lam, chắc là sẽ không kịp ăn cơm nên bà hãy ăn trước đi nhé, à... Đây là cái bánh cháu đã làm, bà hãy ăn thử đi nhé.” giọng nói bị ngắt quãng do đã kiệt sức hòa cùng với sự thở dốc được thốt ra, vừa dứt tiếng thì cô lấy từ trong tay ra một cái bánh được gói trong hộp chỉnh chu chìa ra trước mặt bà.
Cô liền vội vàng chạy vào nhà chuẩn bị, lôi từ trong cái tủ áo cũ ra một đống quần áo, ướm lên thử hết bộ này đến bộ kia mà vẫn không vừa ý.
Hai hàng lông mày cô nhíu lại rồi lấy từ trong cùng hộc tủ ra một bộ đồ được gói kĩ trong bọc ni lông, bên trên có một tờ giấy với nét chữ nhợt nhạt.
“Tặng cho cháu nhân ngày sinh nhật!”
Lúc này cô mới nhớ đó là món quà mà bà đã tặng cô vào dịp sinh nhật vừa qua, cầm lên xem thử thì là một cái váy trắng nhỏ nhắn được thêu lên các loại hoa ở phần chân váy. Nghiên Dương vui vẻ ướm thử lên người rồi đi vội vào chuẩn bị.
Sau vài phút thì cô liền bước ra trước mắt bà mình, dáng vẻ hoàng toàn khác ngày thường. Bình thường cô chỉ mặc một chiếc quần suông dài và áo thun bình thường nhưng hôm nay đã thay đổi cho hợp không khí.
“Bà thấy cháu mặc có hợp không?”
Người còn chưa thấy xuất hiện đã nghe thấy lời nói, một bóng dáng từ từ bước ra từ cửa phòng. Với dáng vẻ hoàn toàn khác, mái tóc hằng ngày đều buộc gọn lên thì hôm nay đã được xõa ra.
“Rất đẹp, cháu của ta quả thật rất đẹp.”
Lời bà còn chưa dứt, gương mặt Nghiên Dương đã ửng đỏ lên, vội vàng rời khỏi nhà cho kịp giờ hẹn với Thanh Lam.
Trên quãng đường đến rạp chiếu phim, Nghiên Dương cứ vừa đi vừa nhìn xuống đôi giày nhỏ cất trong tủ những năm qua rồi thì thầm một mình,”mặc dù đã hơi bó nhưng xem ra dùng vẫn rất tốt.”
Cô đi giữa dòng người đông đúc, ngày hôm nay cô thấy cả con phố như đang đổ dồn về hướng rạp phim. Chưa đến cổng thì Nghiên Dương đã nhìn thấy hai vợ chồng Thanh Lam đang đứng trước cổng đợi cô. Liền nhanh chóng bước vội về hướng họ.
“Cháu xin lỗi vì đã đến muộn, cháu quên mất.”
“Không sao, phim chỉ vừa với chiếu thôi, ta vẫn còn kịp.”
Thanh Lam nhẹ nhàng đáp lại lời nói của Nghiên Dương rồi cả ba người bước vào bên trong rạp.
Nơi đây đã sớm tắt đèn chỉ để lại một chút ánh sáng le lói từ màng hình vọng ra, cả ba men theo đường nhỏ rồi tìm đến đúng vị trí mà ngồi.
Nghiên Dương như choáng ngợp giữa dòng người, ánh mắt chăm chú theo dõi bộ phim trên màn hình lớn, ánh mắt long lanh thể hiện sự ngạc nhiên của bản thân.
Ánh mắt vui sướиɠ nhìn lên màn hình chăm chăm rồi lại bất chợt bắt gặp một bóng lưng quen thuộc. Chỏ cách hai hàng ghế là cô đã nhìn thấy được cô gái có mái tóc bạch kim đó.
“Là cô ấy.” Không thể khống chế mà thốt lên thành lời.
“Cháu vừa nói gì?”
“Dạ không có gì đâu.” vừa trả lời cô vừa khua khua tay để biểu hiện cho Thanh Lam biết.