Chương 4:
Trong lúc ông lão chở Nghiên Dương quay trở lại thị trấn, bầu trời đã quang đãng hơn rất nhiều, những tia nắng chiều ửng màu cam lấp ló sau những đám mây, nhưng giọt nước vẫn còn đọng lại trên tán cây, chỉ cần một cơn gió cũng có thể rơi ào xuống lúc nào không hay.
Nghiên Dương ngồi trên chiếc xe bán tải cũ của ông, chầm chậm chạy trên con đường đất làng quê. Hai bên đường, những ngọn cỏ xanh mơn mởn ướt đẫm nước mưa, những chòi non tươi mới bắt đầu đâm chồi, giống như cõi lòng của Nghiên Dương đã cảm thấy sự ngọt ngào của thế giới dành cho em.
Trên xe, Nghiên Dương vui vẻ nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn mọi thứ, đó là lần đầu cô được ngồi trên một chiếc xe hơi, thứ cảm giác kì lạ, bồn chồn và cô cùng háo hức.
Vừa vào cổng lớn của thị trấn, ánh mắt Nghiên Dương rung lên rồi nhìn chầm chầm về một hướng, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Chính là cô gái mà Nghiên Dương đã nhìn thấy trên chiếc thuyền lớn. Một bộ váy trắng tinh khiết, gương mặt thanh thoát cùng voi chiếc ô vàng tươi. Nơi nàng đứng là dưới một cửa tiệm hoa nổi tiếng trong vùng.
Nghiên Dương chỉ có thể nhìn vào nàng đến khi đi khuất mắt, cô cố ngoảnh lại nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút rồi lại biến mất.
Cô cảm nhận được trong lòng có một chút gì đó cồn cào, khi nhìn thấy nàng ta khiến cõi lòng hoang dại như đứng hình.
Quay trở lại thực tại, ông lão đã đưa Nghiên Dương đến nhà con gái ông. Thứ đập vào mắt Nghiên Dương đầu tiên đó chính là người con gái của hai ông bà lão tốt bụng lại là người phụ nữ đã từng giúp đỡ lúc trước.
Khi Nghiên Dương theo ông lão bước xuống xe tiến vào trong nhà, không gian ấm áp bên trong nhà lần nữa bao phủ lấy cơ thể cô, sưởi ấm cho con người cô.
Những ngọn đèn vàng nhìn rất bắt mắt ở trên trần nhà, vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy những kệ bánh ngọt thơm tho trước mặt. Đầy đủ màu sắc và hình dáng xinh đẹp.
Khi thấy ba mình đến, người phụ nữ vui vẻ tiến đến chào hỏi, Nghiên Dương nép phía sau lưng ông lão liếc mắt nhìn lén người phụ nữ và chồng cô. Một lần nữa Nghiên Dương được nhìn thấy gương mặt phúc hậu của người phụ nữ.
“Con có thể nhận đứa trẻ này vào làm không Thanh Lam?” (Người phụ nữ tên là Thanh Lam).
Khi người phụ nữ nhìn vào đứa trẻ mà ba mình đưa đến, cô liền nhận ra đó là đứa trẻ mà mình đã từng gặp, trong lòng có chút thắc mắc không biết tại sao ba mình lại quen biết đứa trẻ này.
“Được thôi, nhưng sao ba biết con bé vậy?”
“Nghiên Dương đi lạc đến gần nông trại của chúng ta, là mẹ con kêu ta đưa con bé quay lại thị trấn.”
Khi dần hiểu mọi chuyện, người phụ nữ cũng không làm khó Nghiên Dương, cũng nhanh chóng chấp nhận cho cô đến đó học việc và làm việc.
“Ngày mai cháu hãy đến đây vào lúc sáng, ta sẽ dạy cháu làm bánh.”
Khi nghe thấy lời nói đó, Nghiên Dương nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi. Đầu gật lia lịa rồi nói lời chào tạm biệt để quay về nhà.
...
Sáng hôm sau, mang trong người tâm trạng háo hức cùng với chút kì vọng, Nghiên Dương đã đến quán rất sớm. Khi đến nơi, quán vẫn còn chưa mở của, cô chỉ có thể ngồi ở trước cửa quán chờ đợi.
Hồi lâu thì người phụ nữ mới từ trong dòng người vội vã chầm chậm bước ra, khi thấy người phụ nữ Nghiên Dương đã nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Người phụ nữ bước đến mở cánh cửa quán ra và nói chuyện với Nghiên Dương đang bên cạnh.
“Cháu đến sớm quá, cháu đã đến từ lúc nào vậy?”
Nghiên Dương nở một nụ cười rồi nói.
“Cháu chỉ vừa đến một lát.”
Mặc dù đã đến khá sớm nhưng cô bé vẫn không nói ra sự thật.
Theo chân người phụ nữ bước vào bên trong tiệm bánh, lần này Nghiên Dương mới nhìn kĩ hơn, bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ có rất nhiều chậu hoa xinh tươi. Từng bông hoa đủ loại sắc màu đang hé nở với nắng sớm mai.
“Cháu sẽ quét dọn nơi này để đón khách.”
Nghiên Dương không đợi người phụ nữ nhắc nhỏ mà đã nhanh nhão tìm công việc cho bản thân, vừa quét dọn cô vừa lau những cái tủ kính để bánh thêm sáng loáng. Cô mở tung cánh cửa sổ ra để làn gió biển đưa hương thơm buổi sớm mai thổi vào tiệm bánh nhỏ.
Người phụ nữ thấy Nghiên Dương càng lúc càng vui vẻ thì cũng an tâm hơn nhiều.
...
Từ ngày Nghiên Dương được người phụ nữ nhận vào tiệm bánh, tâm trạng ngày càng tốt hơn. Hằng ngày cùng người phụ nữ vào trong gian bếp làm bánh, rồi trò chuyện để hiểu nhau hơn.
Nghiên Dương càng lúc càng thay đổi, nét mặt cũng không còn u ám như ban đầu, và cô cũng hiểu rõ hơn về gia đình người phụ nữ, chồng cô ấy là một người giáo viên đang dạy ở trường học trong thị trấn, người phụ nữ do không thể có con nên khi thấy Nghiên Dương đã trỗi dậy tấm lòng của một người mẹ. Không thể chịu nổi khi nhìn thấy Nghiên Dương suốt ngày bị đánh đến tơi tả.
Trải qua nhiều ngày học hỏi, Nghiên Dương bây giờ đã có thể tự tay làm ra các loại bánh khác nhau. Nhưng do suốt ngày cặm cụi ở quán nên cũng chẳng có thời gian tìm lại cô gái mà bản thân từng rung động khi nhìn thấy.
Khi Nghiên Dương đang đứng trông quầy bánh, tay cô chống cằm rồi nhìn ra hướng cửa sổ xa xăm, bỗng tiếng mở cửa làm Nghiên Dương giật nãy mình. Cô dụi dụi mắt rồi chào hỏi vị khách ghé thăm, khi ngước mặt lên thì mới nhận ra, đó chính là cô gái có mái tóc bạch kim.
Lần này ở khoảng cách gần hơn, Nghiên Dương càng không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp đó, cô như bị hút mất hồn vào ánh mắt sâu hút đó. Cô gái trẻ cũng cảm thấy kì lạ, chỉ nở một nụ cười rồi quay đi chọn bánh.
“Cô...ô muốn mua loại...loại bánh nào?” Nghiên Dương không kìm được cảm xúc, giọng nói lấp ba lấp bấp hỏi cô gái.
“Cho tôi loại Religieuse và loại Limburg Pie.” vừa nói tay cô vừa chỉ vào hai loại bánh trong kệ.
“Mỗi..mỗi loại cô lấy..lấy mấy phần..?”
“Hmmm lấy mỗi loại ba phần đi, tôi sẽ đem cho cả cha và mẹ thử món này.”
Nghiên Dương không hỏi thêm, chỉ chậm rãi gói các loại bánh lại, mọi chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi thanh toán tiền xong, cô gái liền rời đi, chỉ để lại sự mơ hồ trong tâm trí Nghiên Dương. Nghiên Dương vẫn còn hoang mang sau lần nói chuyện, nét rụt rè vẫn hiện trên người cô, gương mặt ngượng ngùng cũng đã ửng hồng.
Trong lòng Nghiên Dương đã lên tiếng mắng chửi bản thân cô, chẳng hiểu vì lí do gì chỉ cần nhìn thấy người con gái đó lại khiến bản thân cô đơ ra, tâm trí cũng trở nên mơ hồ.