Truy Đuổi Em Đến Cùng

Chương 2: Là cô sao

Cô sẽ không thể nào quên được cái ngày anh bỏ cô dưới mưa, rời đi không thương tiếc dưới ánh mắt ái ngại của biết bao nhiêu người.

Không biết đến một ngày, anh biết được người tình của cha mình chính là cô thì sẽ có cảm giác gì? Cô chỉ là tỏ tình thất bại thôi, nhưng anh mất đi rất nhiều thứ!

- Chị, có phải quá hở vai rồi không?

Lời của Tiêu Viên Viên cắt ngang mạch suy nghĩ của Cao Vân Nhi. Thoáng một cái, cô cảm thấy hơi ngợp trước sắc vóc của em mình.

Cái cổ cao kiêu sa, xương quai xanh lồ lộ, cánh tay thon nhỏ, bầu ngực tròn đầy, vòng em nhỏ nhắn với cái hông đầy đặn. Nếu là đàn ông, Cao Vân Nhi cơ hồ cũng bị Tiêu Viên Viên mê hoặc.

Cô chặc lưỡi một cái, đem Tiêu Viên Viên đứng trước gương, nói:

- Em xem, cơ thể của em đẹp biết bao nhiêu. Em vốn dĩ nên thường diện đồ như thế này thay vì những cái áo thung rộng thùng thình của em đi. Em có biết, đây chính là tiền bạc không?

Tiêu Viên Viên cười, đáp:

- Đây mà là tiền bạc sao, nhưng em không quen lắm, chị có bộ nào kín đáo hơn một chút không?

Cao Vân Nhi lắc đầu, đáp:

- Không, chị chỉ cho mượn bộ này.

- Chị…

- Được rồi, đến đó muốn vào được thì phải có vé mời, chị cho em.

Tiêu Viên Viên há hốc, tròn mắt hỏi:

- Chị có vé sao? Trời phật, chị đúng là thiên thần hộ mệnh của em!

Cao Vân Nhi tiến đến bên tủ, lấy ra một tấm vé được thiết kế sang trọng với hai tông màu đen, vàng đưa cho Viên Viên. Cái này là lúc trước Lục Thông đưa cho cô vì cô muốn đến buổi tiệc hôm nay.

Nhưng mấy ngày trước, cô suýt chút nữa bị Triệu Quân Dao bắt tại trận nên Lục Thông không cho cô đến nữa.

Tiêu Viên Viên không biết gì, rất vui vẻ và hết lời ca ngợi sự tài giỏi của chị mình. Sắp đến giờ, Tiêu Viên Viên bắt một chiếc taxi đến khách sạn.

Cô hơi nôn nóng nên xuống nhà trước đợi taxi đến. Tiêu Viên Viên đứng dưới tán cây rộng, một luồng gió nhẹ thổi qua làm mấy bông hoa rời xuống. Cô vui vẻ đưa tay đón lấy, hạnh phúc nở một nụ cười thật tươi.

Thật không ngờ, hôm nay cô lại may mắn như thế.

Đột nhiên, cô cảm giác có người đang nhìn mình. Tiêu Viên Viên đưa mắt sang bên kia đường, trong chiếc xe hơi sang trọng, một người đang hướng mặt về phía cô.

Cô cũng không biết người kia có nhìn mình hay không vì anh ta đeo cặp kính đen, cửa kính xe chỉ hạ xuống một nửa. Tiêu Viên Viên hơi nhíu mắt muốn nhìn cho rõ, cô cảm thấy người này rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Người nọ cũng không né tránh cô.

Đúng lúc đó, xe taxi đến. Tiêu Viên Viên phải lên xe nhưng cô vẫn không quên ngoái lại nhìn chiếc xe đang xa dần phía sau.

Trong xe, Lục Triết gỡ kính đen xuống, tay anh nắm chặp vô lăng:

- Chính là cô sao?

---

Tiêu Viên Viên bị choáng ngợp trước sự trang hoàn lộng lẫy của khác sạn. Những người đến đây đều là thương nhân nổi tiếng, có một số lãnh đạo của thành phố cũng được mời dự.

Cô chưa từng tham gia một sự kiện tầm cỡ như thế này nên hết sức hồi họp, thêm vào đó đôi cao gót mà Cao Vân Nhi chọn cho cô hơi khó đi. Bỡ ngỡ thế nào cô lại vô tình vấp té.

- Xong rồi! Xong rồi! Tiêu rồi!

Tiêu Viên Viên nhắm mắt lại đợi chờ giây phút định mệnh đến bên đời mình.

Thế nhưng, cô không ngã xuống mà có một nguồn lực mạnh nắm lấy eo cô, sau đó cô thật vững vàng gọn gẽ ở trong lòng của một người.

Mất một lúc sau, cô mới hoàng hồn gượng dậy, cảm ơn người vừa ra tay “cứu vớt sỉ diện” của mình.

Trần Hạo dáng vẻ rối rích cảm ơn của cô có phần khó hiểu.

Phải biết đến đây hôm nay đều là danh gia vọng tộc, thiên kim tiểu thư, làm sao lại có một người đi đứng lóng nga lóng ngóng lại hành xử như cô.

- Xin cho hỏi, cô đây là thiên kim nhà của ai?

Đối diện với câu hỏi và ánh mắt dò xét của Trần Hạo, Viên Viên nuốt ực một cái. Bất quá, cô cũng không biết nói dối, liền đáp:

- Tôi không phải là thiên kim nhà nào cả. Tôi chỉ là một phóng viên, được…được…vào đây lấy tin.

Trần Hảo hiểu ra, chợt phì cười, đáp:

- À, được mời vào đây để lấy tin thì cô cũng là người tài giỏi rồi. Xem như Trần Hạo tôi có mắt như mù. Tôi, Trần Hạo, rất vui được làm quen với cô.

Trần Hạo vừa nói vừa đưa tay ra, ý muốn bắt tay với Tiêu Viên Viên. Cô thấy vậy cũng gỡ bỏ được cục đá trong lòng, vui vẻ bắt tay anh, đáp:

- Không dám, không dám, tôi là Tiêu Viên Viên, tôi chỉ là một nhà báo nhỏ thôi!

Trần Hạo thừa biết. Không một nhà báo nào có thể vào trong này. Tiêu Viên Viên có thể tự vào thì cũng là năng lực của cô ta. Bất quá anh lại cảm thấy cô gái này đặc biệt dễ mến nên không muốn bỏ qua, lại muốn giúp cô một tay.

Anh lấy một ly rượu, lắc lắc, nhìn về phía đám đông đang chào hỏi bên trong, hỏi Tiêu Viên Viên:

- Cô muốn phỏng vấn ai trong số đó?

Tiêu Viên Viên nhìn vào trong, ai cũng là người có danh tiếng, phỏng vấn ai thì cũng là đặc ân của cô rồi. Nhưng nhiệm vụ của cô không phải là họ.

Cô nhìn Trần Hạo, ái ngại đáp:

- Người tôi muốn phỏng vấn là Lục Triết.

Trần Hạo hơi bất ngờ. Cô gái nhỏ như vậy lại muốn chọc vào tổ kiến lửa.

Anh có chút không nói thành lời nói nhỏ vào tai cô:

- Không đơn giản đâu, cô sẽ bị anh ta đá ra khỏi đây khi biết cô là phóng viên đấy!

Lời của Trần Hạo làm cho Tiêu Viên Viên húp một ngụp khí lạnh. Thì ra lời đồn là không sai. Mà một màn nhỏ to này vừa hay lọt vào mắt của Lục Triết.

Vừa nhìn thấy Lục Triết đi vào, Trần Hạo đã giả lả:

- Triết, đến rồi sao?

Lục Triết gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Viên Viên, ánh mắt của anh cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm cô lạnh hết sống lưng, nổi gai óc:

- Cô ta là ai?